Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
└(≣) TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM cách đây 5 tháng, 3 tuần #23190
|
GIẤC NGỦ VỀ ĐÊM
Bước qua tuổi 70, bỗng dưng ngủ ít lại và hay thức nữa đêm…Một đêm chỉ ngủ 6 tiếng ( cho cả 2 lần), và đến 5 giờ sáng là thức dậy luôn ! Giấc ngủ của tuổi này không như hồi trẻ, nhất là những ngày nóng bức hay lạnh quá …khi chuyển mùa, Trời chuyển mưa giông sấm chớp…! Mà khi đã thức rồi, muốn ngủ trở lại cũng khó, nên nhiều khi mới 4giờ sáng đã dậy hẳn …! HT có bài thơ tặng các bạn : TIẾNG CỦA ĐÊM ! Vẫn đa đoan, vẫn cứ cười Vẫn đùa số phận, vẫn trêu ngươi Ừ thôi, trả hết cho người Trả câu thơ viết, biếng lười nữa đêm… Tay run, khép cửa thật êm Để còn nghe vọng giọt mềm của tim Bình minh ơi hãy lặng im Cho ta ru tiếng thở chìm thiên thu Tìm chi giữa chốn sa mù Giọt tình đọng lại gió ru lời chào Vừa ra khỏi giấc chiêm bao Trần gian vẫn mãi hư hao dáng hình Nhiều đêm trôi lạc bến tình Mênh mang cõi mộng, cho mình ngủ say Tỉnh giấc đêm vẫn xa ngày Dỗ dành chi nữa, ngất ngây đêm dài Trả thời gian có tàn phai Thôi đành ngóng đợi ngày mai nắng tràn Bốn màu xanh, đỏ, trắng, vàng Mắt như chưa tỏ bàng hoàng đêm sâu… Tình trao gửi mãi về đâu Nữa câu thơ bỗng dứt sầu cố nhân Biết rằng đêm vẫn bần thần Bình minh dù có chưa gần bên ta...! (HÀN TUẤN) |
|
└(≣) TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM cách đây 4 tháng #23218
|
TÌNH GIÀ Vừa rồi tui đi Nha Trang dự một đám cưới. Đám cưới thì là chuyện bình thường thôi có chi mà kể. Nhưng đây là một lễ cưới khá đặc biệt nên cũng ghi ra đây cho vui. Trước tiên phải nói tới là cô dâu đã 66 tuổi Tây, 67 tuổi ta và cũng đã qua mấy lần đò. Chú rể 68 tuổi và cũng đôi lần lở dở. Hai người là bạn học cũ thời trung học. Tình cờ cô dâu từ Mỹ về chơi, gặp lại nhau, đổ cái rầm và quyết định làm lễ cưới. Gia đình chú rể có 16 anh chị em, bố mẹ mất rồi nên anh trai quyền huynh thế phụ, đứng làm chủ hôn bên họ đàng trai. Cô dâu một thân một mình, nhờ tui đứng chủ hôn đại diện cho họ nhà gái. Tui với anh đại diện nhà trai vốn cũng là bạn học với nhau từ hồi mới lớn, giờ trở thành “sui gia” với nhau nên chẳng có chi e dè kkkk. Nghe nói trước khi quyết định về với nhau, cô dâu và gia đình đã đến thắp nhang và xin keo trước mộ bố chú rể. Ok ngay, thế là tiến hành thôi. Đây là lần thứ hai tui làm chủ hôn cho cô bạn này. Thôi thì người ta có ý nhờ làm sao mà từ chối dù chân cẳng tui mấy hôm rày cứ sưng liên tục. Thế là chống gậy lên đường. Bên nhà trai đông quá, anh chị em từ Sài gòn ra, từ Buôn Mê Thuột xuống và nhiều người ở Nha Trang. Ngày mai làm lễ mà hôm trước còn chưa đặt tiệc. Các nhà hàng tiệc cưới thường phải đăng ký trước vài tháng. Đằng này chỉ còn có một ngày. Bởi thế quyết định chọn một nhà hàng hơi xa và tổ chức tiệc buffet. Tất cả mọi chuyện từ chọn món ăn, trang trí sân khấu, ca nhạc, MC chỉ quyết định trong vòng một nốt nhạc. Chỗ này sông nước hữu tình, hơi quê một chút nhưng được cái thoáng đãng và nhiều cây xanh. Giờ chót được thế cũng tốt rồi. Buổi sáng làm lễ gia tiên bên nhà gia đình chú rể, đến phút cuối mới phát hiện chưa sắm nhẫn, vòng vàng. Thế là cô dâu, chú rể lật đật chạy ra tiệm vàng mua ngay cặp nhẫn. Hôm bay ra, tui nghĩ dự đám cưới nên mang theo giày và cái áo vest. Giờ chót tui bỏ quên áo ở nhà, định đi thuê cho nó trang trọng. Nào ngờ tất cả mọi người đều mặc áo chemise. Thế cũng đỡ chứ trời nóng như lò lửa thế này mà chơi thêm cái áo vest chắc mồ hôi như tắm. Chú rể phút thứ 89 mới đi thuê cái áo nửa giống Philippines, nửa như Malaysia. Cô dâu thì đã chuẩn bị hai chiếc áo dài cưới nhờ tui mang từ Sài Gòn ra. Lúng túng thế nhưng buổi lễ cũng diễn ra suôn sẻ và đầy tiếng cười. Chỉ có tui là nhăn nhó vì mang đôi giày cấn cái cục topi vì gout, đau muốn khóc. Đau và mệt nhưng thấy bạn vui là mình vui. Tiệc cưới buổi tối đông vui, cũng champagne, bánh cưới, pháo hoa. Cô dâu chú rể hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt, bà con hai họ vui tươi. Thế cũng được rồi. Cũng thi nhau lên ca hát ì xèo dù ban nhạc chỉ có một cây guitar và một violon. Cô bé kéo violon cứ nhìn tui cười chào, tui cứ suy nghĩ cô bé con ai mà cứ chào mình. Hoá ra khi hết show, cô bé xuống xin chụp cùng tui tấm hình mới biết là fan Facebook. Ở đây tui cũng gặp nhiều người có quan tâm đến những bài viết của tui, do vậy dù mới gặp nhưng cũng thấy thân tình. Từ nhà hàng về, tui đang tính kiếm phòng khác ngủ để nhường phòng cho cô dâu chú rể vì trước đó tui ở chung phòng với chú rể. Chưa biết tính sao nhưng rồi mệt quá tui lơ mơ ngủ. Một lát mở mắt ra thấy chú rể vẫn nằm chèo queo giường bên cạnh ngáy khò khò. Tui hỏi thế không động phòng à? Chú rể khoác tay bảo: mệt! Kkkk. Thế là đêm tân hôn, chú rể cô dâu phòng ai nấy ngủ. Có lẽ tình già nó vậy he..he. Thấy người ta làm đám cưới cũng vui ra phết. Nhưng tui nghĩ hổng có ham, tui già rồi, cổ lai hy rồi, trứng hết, tinh khô còn cưới nhau làm chi nữa hè? Nhưng thấy bạn hạnh phúc cũng mừng vì được vậy tuổi già cũng bớt cô quạnh. Mấy hôm đi bộ nhiều, sáng nay đầu gối sưng vù, không cựa quậy chi được, đành nằm một chỗ mà khóc hu hu. Nha Trang 10.5.2022 Sài Gòn 12.5.2022 DODUYNGOC |
|
└(≣) TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM cách đây 2 tháng, 2 tuần #23247
|
.KHÓI BẾP
Người ta nói vợ chồng lấy được nhau là phải có duyên có nợ. Duyên còn - nợ hết, thì ắt phải chia ly. Nếu còn duyên - còn nợ, thì có buông rồi cũng lại tìm về với nhau. Chị sinh ra ở một xóm nghèo thành phố. Khi chị 10 tuổi thì ba má bị tai nạn qua đời. Bà ngoại nấu xôi, lọ mọ ra đầu đường bán, nuôi đứa cháu côi cút ăn học. Tốt nghiệp Đại học, chị xin vào làm trong Thư viện của thành phố. Lương ít, bổng lộc chẳng có, hai bà cháu sống nhín nhút cho qua ngày đoạn tháng. Niềm vui duy nhất của cả hai là những cuốn sách, tờ báo chị mượn về mỗi ngày. Tính chị vốn trầm lặng, ít nói nên cũng chả quen biết ai. Ngoảnh đi ngoảnh lại chị đã 32 tuổi. Năm ngoái bà ngoại bệnh nặng, không qua khỏi. Trước khi nhắm mắt, nước mắt bà cứ chảy dài, vì thương cháu còn có một mình. Anh thì cao to, đen cháy. 35 tuổi chưa vợ, không phải vì anh không tốt, mà vì mẹ anh nổi tiếng khó tính ở quê. Bữa đó anh lên Sài Gòn đi dự đám cưới nhà bà con. Mượn xe máy người quen chạy không rành đường nên bị công an phạt. Nộp phạt xong thì hỡi ôi, xe bị cán đinh. Trời nắng chang chang, anh thất thểu dắt xe đi tìm chỗ vá, thì gặp chị đi chợ về. Anh thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, chị nhiệt tình chỉ chỗ vá xe ở ngay đầu hẻm, rồi về nhà pha lấy ca trà đá mang ra mời anh uống. Ở dưới quê quen ăn to, nói lớn, anh nghe giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của chị giống như được uống nguyên trái dừa xiêm ngọt lịm vậy. Ông thợ vừa vá xe, vừa nhẩn nha kể cho anh nghe hoàn cảnh của chị. Anh lấy cớ vô nhà chị trả ca nước, và xin số điện thoại của chị. Chị tính ở vậy, không lấy chồng, hàng ngày thắp nhang thờ cúng cho ông bà, ba má. Nhưng trước sự nhiệt tình của anh, qua một khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc chị cũng nhận lời lấy anh, và theo chồng về quê. Nhà ở thành phố chị cho thuê mỗi tháng cũng được vài triệu. Mẹ anh ngán ngẩm nhìn cô con dâu gầy gò, trắng xanh rồi nhìn sang chuồng bò và chuồng heo. Bao nhiêu năm nay bà chỉ mơ ước cưới được nàng dâu khỏe mạnh, mắn đẻ, xốc vác để phụ việc nhà và sanh cho bà đàn cháu mập mạp. Giờ thì hay rồi. Nhìn là biết trói gà không chặt, lại còn đem về mấy bao tải sách báo giăng đầy nhà. Bà gắt gỏng suốt ngày nhưng chị vẫn vui vẻ, nhẹ nhàng nên bà cũng không giận lâu được. Anh trước khi cưới chị về đã nói hết hoàn cảnh của chị và năn nỉ bà, thương anh thì thương luôn chị, cho chị một mái ấm gia đình. Tính chị hiền lành, thương người nên dần dần mẹ anh và bà con hàng xóm ai ai cũng quý mến. Anh sợ chị vất vả nên xây thêm cái kệ trong bếp, mua cái bếp ga về cho vợ nấu cơm mặc dù anh chỉ thích ăn cơm cháy nồi gang với cá kho tộ. Thương chồng, ngày nào chị cũng nhóm lửa nấu cơm, chị nhớ có lần anh nói anh thích nhất là nhìn thấy khói bếp bay lên, nó ấm cúng làm sao. Cưới về một năm thì chị sinh thằng Cò. Chị sinh khó rồi lại bị băng huyết, nên sinh xong người rũ xuống như tàu lá chuối. Anh luôn tay luôn chân vừa lo bò, heo, mấy công vườn, vừa cơm cháo cho chị, cho thằng Cò... Thằng Cò lớn dần chị cũng khỏe trở lại. Anh thương vợ nên kiêng cữ cho chị rất lâu. Mẹ anh cứ làu bàu đàn bà ai chẳng đẻ, tao ngày xưa 10 ngày là đã ra sông giặt đồ rồi. Đến khi thằng Cò lên 3 tuổi chị bị bệnh phụ nữ, cứ gần chồng là đau đớn, khó chịu. Ở quê chuyện tế nhị chả biết hỏi ai, chị âm thầm chịu đựng rồi trở nên lãnh cảm, tìm mọi cách tránh chồng. Anh thương vợ, nhưng là người đàn ông khỏe mạnh anh chỉ biết tìm niềm vui bằng những bữa rượu. Rồi anh đi nhậu qua đêm không về. Sau đó là thường xuyên đi qua đêm. Chị thiếu vắng hơi chồng cũng trở nên mất ngủ. Chị cứ nghĩ đơn giản vợ chồng chỉ cần nằm bên nhau hủ hỉ, chuyện trò là được rồi, nên mỗi khi thấy anh lầm lì trở về, chị không biết mở lời ra sao. Rồi hàng xóm đồn đến tai chị, anh cặp bồ với gái bia ôm. Tiền bán heo, bán bò lúc trước anh đưa chị giữ, giờ anh lấy sạch. Cho đến một ngày anh về thông báo -- Con Thắm (bồ anh) nó sanh con trai rồi, giờ tôi sẽ phải ở hai nơi. Chị trân trối nhìn anh, nước mắt từng giọt thi nhau chảy xuống. Sau bữa đầy tháng của con trai anh, chị lẳng lặng đưa anh tờ đơn ly hôn. Anh dứt khoát không kí -- Cứ sống như thế này tốt mà! Chị bảo -- Khi em theo anh về quê, em đã nghĩ sẽ sống với anh trọn đời, nhưng giờ em không thể chung chồng được. Anh kí vào rồi em đưa thằng Cò đi, anh đưa mẹ con cô ta về đây cho thằng bé có cả ba và mẹ. -- Anh khóc! Em thừa biết là tôi chỉ thương mình em nhưng tôi là người đàn ông bình thường mà, tôi có phải sư trên chùa đâu? Cha, Mẹ chồng cũng xúm vào khuyên can hết lời nhưng chị vẫn nhất quyết bồng con ra đi. Thật may cho hai mẹ con là căn nhà trong hẻm giờ mở đường thành nhà mặt tiền, nên cho thuê được giá. Chị đi thuê phòng trọ nhỏ, còn tiền dư ra hai mẹ con sống cũng ổn. Anh thường xuyên gửi thịt, rau, gạo lên cho hai mẹ con. Vài tháng anh lại lên thăm con một lần và đưa tiền phụ chị nuôi con. Nhờ người quen giới thiệu chị đi khám bác sĩ đông y cắt thuốc bồi bổ sức khỏe, đi bác sĩ Tây y chữa bệnh phụ nữ nên dạo này chị có da, có thịt ưa nhìn lắm. Mỗi lần lên thăm con anh cứ nhìn chị đăm đắm. Đầu xóm có ông Việt kiều goá vợ, rất mến chị, đã nhờ người đánh tiếng mấy lần. Chị chỉ cần đồng ý là ông làm đám cưới, rồi lo thủ tục cho hai mẹ con đi sang Mỹ. Không hiểu có chuyện gì mà hơn nửa năm rồi anh không lên thăm con. Chị nghĩ là thôi thì anh có gia đình riêng, anh cũng phải chăm lo cho nó chứ. Sáng hôm nay chị đi khám ở bệnh viện, run rủi thế nào gặp dì Ba hàng xóm gần nhà của anh cũng đi bệnh viện. Dì mau miệng: -- Mày về Sài Gòn mấy năm rồi mà ai cũng vẫn nhớ. Cái con bia ôm thằng Thành đưa về chỉ có ăn với phá, lại còn cặp bồ nữa. Mấy tháng trước thằng con trai bị bệnh gì mang đi khám, bác sĩ bảo cần lấy máu của người thân để truyền. Xét nghiệm ra mới biết thằng nhỏ không phải con của nó. Nó điên lên đuổi con kia đi, rồi uống rượu say mèm hết ngày nọ đến ngày kia, hai tháng trước nó bị xe tông gãy một chân rồi. Mẹ nó buồn quá bị tai biến nằm một chỗ. Nhà nó giờ như cái nhà hoang vậy. Chòm xóm bảo nhau từ ngày mày ôm con đi là nhà cửa nó sa sút liền. Chị nghe như sét đánh ngang tai. Cả đêm chị không ngủ được. Anh là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời chị. Sẽ mãi mãi không có ai cưng chiều chị như anh. Vì không muốn chị bị mẹ soi mói, mà anh xây riêng một căn nhà cho hai vợ chồng ở góc vườn. Mọi việc trong nhà một tay anh làm, chỉ khi nghe tiếng dép của mẹ, anh mới buông ra để cho chị làm lấy điểm với mẹ chồng. Những ngày chị đến tháng là anh kiêng cho chị từng chút một. Có miếng gì ngon anh cũng nhường hai mẹ con. Sau này, nhiều lúc chị rất buồn vì sự dốt nát của mình mà đã để mất anh. Giá như lúc trước chị đi bệnh viện khám, được nghe bác sĩ tư vấn và chữa trị thì vợ chồng chị đâu có đến mức như vậy. Anh ngồi trên xe lăn. Trước mặt là chai rượu đế, chẳng cần biết là mấy giờ rồi. Anh cứ say triền miên như vậy. Mọi việc nhà bây giờ đổ hết lên đầu người Cha già hơn 70 tuổi. Trong cơn say anh thấy thấp thoáng khuôn mặt chị. Anh gào lên: -- Cô về đây cười nhạo tôi phải không? Tôi cấm cô nói cho thằng Cò biết!... Ơ! rõ ràng là chị thật rồi! Chị cười rõ tươi, giọng ngọt ngào. -- Thằng Cò nó nhớ ba! em cho nó về thăm Ông Bà và Anh. Chiều hôm đó khói bếp lại vương vấn bay lên trên nóc nhà của anh chị. C.T.H.H HAI MẢNH ĐỜI! Sáng sớm nào tui cũng chạy ra ngoài đầu đường gần nhà, sề vào hàng rau trên lề đường của một bà cụ chắc đã phải trên 80. Lưng bà còng, miệng bà móm mém, bà luôn có cái khăn vắt trên đầu và đội kèm cái nón che nắng. Hàng rau của bà đơn sơ, chỉ vài bó rau muống, rau lang, rau dền, và dăm quả mướp, ít hành ngò... Tất cả chỉ có nhiêu đó nhưng là hàng sạch do tự tay bà trồng. Tui thương bà lắm, cứ lẩm bẩm nghĩ sao mà tội quá, già cả thế này mà còn đi bán rau vỉa hè, thế nên tui chỉ mua rau của bà và dù ngán muốn chớt do ít loại quá mà tui vẫn mua, rồi thỉnh thoảng đưa thêm bà vài đồng, dạng như thôi bà khỏi thối tiền lẻ... Rùi mới hôm qua thui nè, tui chạy ào về cái xóm có cái nhà tui mới đến ở ít thời gian, còn chưa kịp nhận biết hết hàng xóm thì ơ kìa: Tui thấy bà cụ lòm khòm bán rau cho tui mỗi ngày đang quét sân. Tui giật nảy người bảo ơ bà, bà ở gần sát nhà con mà con hông hay vậy? Thấy tui bà liền cười xòa, bà bảo tổ cha mi, bà cũng đâu ngờ mi ở sát bà thế này. Thôi mai mốt bà ngặt rau giúp rồi đưa qua tận nhà. Nói thế xong bà chỉ tui xem cái mảnh vườn con con gần đó, đó là nơi bà trồng và hái rau mỗi ngày. Sau giây phút ngỡ ngàng gặp bà thì tui ngước mặt lên dòm nhà bà, căn nhà không đến nỗi, thì ra là bà ở đó, thì ra bà đi bán rau chỉ vì thích, vui và khỏe. Tui bỗng thấy trong người lâng lâng, ít ra là tui nhẹ lòng lắm, tui không phải lo và xót cho bà cụ tần tuổi này mà còn đi bán rau. Nhưng tui chưa được hưởng niềm vui trọn vẹn thì mới sáng nay thôi: Khi tui đang đứng đợi bà hàng cá làm cá cho mình thì có ai đó khều vai tui một cái. Quay lại tui thấy 1 ông lão chắc cũng gần 80. Ông chột 1 mắt, đầu bạc trắng và miệng chỉ còn lưa thưa ít răng. Ông đang dắt chiếc xe đạp trên bày vài món linh tinh như tăm bông, tăm xỉa răng, chìa khóa đi bán dạo. Ông gần như nói không ra hơi, ông bảo: "Con ơi, ông xin con, sáng giờ ông chưa ăn gì, con cho ông 5k ông mua ổ bánh mì không ăn sáng, con ơi làm ơn!" Tôi giật nảy người thẫn thờ, có lẽ tôi đã "đứng hình" trong ít giây. Tôi hỏi con cái ông đâu, nhà ông ở đâu, sao lại thế này?... Ông bảo ông vừa từ Thanh Hóa đến đây, thuê nhà trọ ở chung với những người cùng khổ khác, cũng phải ráng kiếm chút đồng bạc lo cho đứa cháu gái nhỏ ở quê vì con cái đứa nào cũng nghèo khổ đi làm thuê tứ xứ. Sáng giờ ông chưa ăn và chưa bán được gì cả, con mở hàng giúp ông đi, ông đội ơn con! Tôi chỉ có thể giúp ông được chút tiền mọn, chẳng đáng là bao nhưng tâm tư tôi thì nặng trĩu, trái tim tôi muộn phiền đến mức bỏ tất cả việc chưa kịp làm để viết bài viết này và vẫn là đưa ra những câu hỏi rất cũ: Đất nước chúng ta còn bao nhiêu mảnh đời như ông cụ ở trên? Đất nước này có bao nhiêu tượng đài ngàn, ngàn tỷ? Bao dự án hàng chục triệu đô nhưng để đắp chiếu, hoang tàn? Bao "rừng vàng, biển bạc" đã chạy vào nhà quan tham để rồi sau gần 48 năm "Giải phóng", người dân vẫn cùng cực và đói khổ đến nhường này?! Đây là câu chuyện có thật vừa xảy ra tức thì, tôi ghi lại trong tích tắc và không muốn viết thêm một lời bàn nào nữa, xin để các bạn tự suy gẫm! |
|
└(≣) TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM cách đây 4 tuần, 1 ngày #23267
|
THỐNG BẤT THÔNG...
Trong y lý của Đông y có nhiều lý luận về bệnh lý, trong đó có một lý luận cơ bản là "Thống bất thông, thông bất thống", đây là từ Hán Việt, dùng trong sách vở của nền Y học cổ truyền từ xưa đến giờ, gốc gác của chữ nghĩa Trung Hoa, hồi xưa là phải trải qua sự học về "Nho - Y - Lý - Bốc", học chữ Nho tức chữ Hán, rồi mới học được Y thuật, rồi học về Lý số, rồi mới học được về Bói toán. Cả một rừng chữ nghĩa, bầu trời kiến thức xa xưa, có thầy giỏi dạy truyền, học nhừ tử luôn mới gọi là có chữ nghĩa một chút. Thiệt ra cũng không có gì ghê gớm nếu chịu khó học hỏi ý nghĩa chữ Hán đọc theo âm Việt, 'thông bất thống' nghĩa là thông suốt, trôi chảy,... thì chẳng có đau đớn, 'thống bất thông', nghĩa là đau đớn do không được thông suốt, lưu thông trôi chảy khí huyết trong cơ thể, tức là sự bế tắc, ứ trệ sinh ra đau bệnh. Vậy thì, một nguyên tắc cơ bản để phòng chữa bệnh là làm cho mọi thứ trong cơ thể được lưu thông, không bế tắc, trì trệ,...thì không bị đau bệnh. Làm cho khí huyết, âm dương, mọi thứ trong cơ thể lưu thông là phải vận động, vận hành, là phải tập luyện các môn thể dục, thể thao, là phải xoa bóp, vỗ đấm,... theo cách thức, bài bản phù hợp cho mỗi người, người đang già, già lần lần càng phải quan tâm thực hành việc này. Ngày tháng trôi qua, tuổi già lết tới, càng ngày càng già lớn mà không quan tâm tập luyện nọ kia để rèn luyện, giữ gìn sức khoẻ, phòng ngừa bệnh tật,...thì bệnh nọ, bệnh kia ập đến đỡ không kịp, chữa trị tốn kém, có khi... hy sinh không kịp trối trăng... Có nhiều phương pháp, cách thức luyện tập được phổ biến, hướng dẫn qua sách vở, báo đài, lớp học,... Từ bài thể dục buổi sáng đơn giản, rồi phất thủ Dịch cân kinh, Yoga, tắm biển, xoa vỗ, dây bấm huyệt, thở thiền,...rất là nhiều thứ, nhiều môn giúp chúng ta rèn luyện giữ gìn sức khỏe, phòng chữa bệnh thông thường. Chẳng hạn như đau mỏi nơi nào thì xoa bóp nơi đó, sáng sáng đi tắm biển, đi thể dục trong công viên,...do ta chủ động chọn lựa phương thức rèn luyện sức khoẻ cho phù hợp. "Nhơn sinh thất thập cổ lai hy", đó là cái lý xưa, giờ thì khác xa rồi, có người tám, chín chục tuổi vẫn minh mẫn, mọi sinh hoạt hàng ngày bình thường, không khổ thân tâm, không làm khổ người thân,...Khi ra đi thở cái phào là xong...hi hi. Ước gì ai ai cũng được như vậy! Sung sướng như Tiên! TC (st) 2.9.23 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.15 giây