Chào Khách quý
|
Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm #15548
|
[center]
Ánh mắt thấy gì trong đêm tối, Một khoảng hay toàn bộ bóng đêm? Sự thật, ánh mắt chẳng gì thêm, Chỉ thấy mịt mù tìm vô lối. Khi nắng khuất dần để đêm tối, Bao phủ, rùng rợn những âm vang, Vốn dĩ lặng im dưới nắng vàng, Nay bỗng hiện dần trong khoảng lặng. Ồn ào của vinh quang chiến thắng, Tưởng là vọng mãi tiếng nhân gian, Ngờ đâu khi nắng đã dần tàn, Lại hóa nhạt tan, mờ hơi thở. Đêm tối chẳng thấy gì nhưng sợ, Vì trí tưởng đọng, gợi thênh thang, Chẳng thấy thiên mộng, cõi địa đàng, Chỉ thấy mông lung hoài vô vọng. Góc khuất ví tựa làn nước đọng, Vô tình để mặc thời gian qua, Ánh sáng, bóng tối cũng nhạt nhòa, Ẩn chứa đặc dầy bao dĩ vãng. Đời ai cũng góc khuất đa mang Ẩn tàng dành riêng, nơi một cõi, Chung hình góc khuất chẳng cười nói, Chẳng trói buộc đời những lao đao. Cuộc đời mỗi người đều ước ao, Cần những tương quan tìm soi tỏ, Chân tình, niềm vui mang lối ngỏ, Lọc lừa, góc khuất mãi quanh co. —-Tâm Gia— Tre Xanh CA 26-03-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm #15663
|
Ngắm nhìn một chậu kiểng bonsai, Thân to xù xì, lá nho nhỏ, Uốn cong lên xuống, hình bóng đó, Thấy đời quằn quại những âu lo. Mỗi loài, mỗi cây đều hiềm tỏ, Một nét rất riêng phải kiếm tìm, Vì ẩn tự nhiên nên hoài giữ, Cần người nghệ sĩ nhiều ưu tư… Bàn tay kiến tạo phải nhân từ, Nâng niu đúng thời, ta cắt tỉa, Ân cần, kiên nhẫn, chẳng phân chia, Mong cây thành hình trong kiệt tác. Nghiêng nghiêng bóng đổ, hình con thác, Ví tựa phận người những đa mang, Thân dù khúc khuỷu, chẳng muộn màng, Vẫn nên duyên dáng, hình bóng đó. Gấp khúc tưởng là mất tự do, Nhưng là kiến tạo con đường mới, Xù xì tưởng là sầu sẽ gợi, Nhưng vốn lại là nét tinh khôi. Chỉ lo cuộc đời nhiều ngõ tối, Vắng bóng người nghệ sĩ tài ba, Xù xì, khúc khuỷu sẽ mãi là… Đau thương gặm nhấm vào quên lãng. Ước mong mỗi người theo ngày tháng, Tìm được người nghệ sĩ chăm lo, Nâng niu, cắt tỉa từng nhánh nhỏ, Uốn nắn thành người với tự do. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 5-4-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm #15848
|
Con người sống, luôn khao khát tự do, Tự do muốn theo những điều ta nghĩ, Tự do làm ta chẳng đắn đo gì, Tự do giữ riêng ta một lý tưởng? Nhưng như vậy có thật là tự do, Hay chỉ là viễn tượng sự ngang tàn, Lòng trỗi dậy trên dòng đời cay nghiệt, Rồi bất ưng khi cảm xúc dìm đau? Thử lần theo những suy nghĩ ngày sau, Ta sẽ thấy thấp hèn hoặc cao vượt. Nếu tự do để chọn những thấp hèn, Vậy lý trí có gì là cao quý? Còn tự do ẩn tàng trong hành động, Điều tốt – xấu ắt hẳn phải cưu mang, Hỏi có ai chọn điều xấu cho mình, Sống phận người, lời khen ai chẳng thích? Sống tự do, riêng mình một lý tưởng, Điều như vậy, ắt hẳn là rất nên, Nhưng làm sao, ta định hình lý tưởng, Khi đời ta vẫn mãi hoài tìm kiếm? Có lẽ cần…rộng trải một hành trình, Ta mới hiểu, thế nào là tự do, Thích và muốn chỉ là thoáng vô thường, Sống tự do không hẳn là vô hạn. Sống tự do luôn cần một biên giới, Để còn biết, ta đang sống tự do, Sống tự do luôn cần một giới hạn, Để biết rằng: “cuộc sống là ân ban”. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 14-4-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 12 tháng #15980
|
Nơi nào có sáng đều có tối, Như bạn đứng dưới ánh nắng trời, Bóng bạn đổ xuống tầm tay với, Ánh sáng, bóng tối rất gần nhau. Chẳng ai đời tinh trắng một màu, Thánh thiện vẫn có miền u tối, Nên đời ai ai cũng lần hối, Nỗ lực từng ngày bước chân đi. Chỉ mong ánh sáng mãi duy trì, Thu hẹp bóng tối dần nhỏ lại. Giữa trưa, nắng trời đổ triền vai, Chính lúc cuộc đời tươi sáng nhất. Dù đời bóng tối như đất chật, Vẫn còn le lói vài ánh sao. Cũng vậy, một người chẳng thể nào, Giăng kín cả đời trong ngõ tối. Ánh sáng hoặc bóng tối lên ngôi, Dù rằng bởi đời ta kiến tạo, Nhưng ta vẫn thụ động đón chào, Mở cánh cửa đời hay đóng kín. Ánh sáng vẫn còn đó bịn rịn, Nhìn xem, chiếu rọi xuống phận người. Đời người đâu phải khơi nguồn sáng, Tự rạng chiếu mình giữa nhân gian. Ánh sáng vốn dĩ là ân ban, Ta chỉ khước từ hay lãnh nhận, Một khi ngày sống ta thật cần, Ta mới tìm về nơi nguồn sáng. —Tâm Gia– Tre Xanh CA 22-04-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 11 tháng #16076
|
Đứng thẳng, mắt hướng đến trời cao, Chầm chậm cho cõi lòng thanh tịnh, Để nghe tiếng gió ngỏ tự tình, Thấy nắng hanh vàng trên tán lá. Một dòng sông vắng, lặng lẽ qua, Chuyển dần phù xa về bến đợi, Bồi đắp màu mới cho cuộc đời, Thanh cao giữa trời, ta in bóng. Nhắm mắt lắng nghe dòng nước đọng, Ẩn mình, ánh bạc, đáy hồ reo, Chẳng màng vinh dự với giàu nghèo, Trần trụi nơi mồ hoang cỏ đối. Một thời ánh hồng soi mở lối, Một thời bóng tối tràn bủa vây, Một thời gặp gỡ, vui xum vầy, Một thời cách xa, lời tiễn biệt. Mở mắt, kinh nghiệm đời ta biết, Mọi sự, một thời mãi đưa trôi, Trí hiểu, ngọn nguồn đã khởi rồi, Nhưng kinh nghiệm đời chưa chạm tới. Ngày mới vẫn mãi là chờ đợi, Như trang giấy trắng chờ viết lên, Mong sao… viết những dòng lâu bền, Khoảng cách phân chia nhiều thanh thản. Khoảnh khắc cuộc đời thấy bình an, Chính là hòa mình trong nhịp sống, Hố sâu, vực thẳm, trời cao rộng, Ta vẫn nhẹ nhàng bước chân đi. Điều gì cần níu giữ, ôm ghì, Ta hãy dựng xây bằng tình mến. Điều gì ngẫu nhiên chẳng chờ đến, Ta hãy bình lặng chầm chậm thôi. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 02-05-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 11 tháng #16139
|
Tên cuộc đời, mỗi người chỉ có một, Nhưng chỉ khơi, khi có người nhớ đến, Nếu như không, tên ấy chẳng vang rền, Chỉ hư không trên cuộc đời dương thế. Dòng lịch sử đã bao đời đặt để, Bao phận người vội vã đã vụt qua, Chẳng để tên chỉ thấy những nhạt nhòa, Như vô hình chẳng một lần quên lãng. Nơi cuộc sống luôn có những muộn màng, Và hối hận hòa tan màn đêm vắng, Bao khoảnh khắc giữa dòng còn cay đắng, Đã vội vàng giành sự sống đời nhau. Tình nồng ấm, dễ mơ mộng ngày sau, Nhưng rạn vỡ, bỗng thấy đời nghiệt ngã, Bao cảm xúc như thể muốn xóa nhòa, Đưa trống rỗng vào khung trời hiện hữu. Giữa cuộc đời, đã bao lời giải cứu, Bao phận người đã thay họ, đổi tên, Mong mang hương, mờ ảo những ngôi đền, Hay ghi tạc danh thơm vào sử sách. Đời nhuốm bẩn hay trắng ngần trong sạch, Rất nhiều phần kiến tạo bởi chính ta, Sống giữa đời đừng quá nên xa lạ, Vùn vụt qua như lãng khách vô tình. Tên cuộc đời thường gắn với bóng hình, Vốn gần gũi trong tình người chật hẹp, Dù có tên, chẳng một lần ghi chép, Nhưng vẫn đẹp trong huyền nhiệm nhân sinh. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 05-10-2015 |
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.13 giây