Chào Khách quý
|
Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 11 tháng #16236
|
Khi ta phạm lỗi, điều đáng sợ, Chính là ánh nhìn của tha nhân, Khi ấy, ta xao xuyến, bần thần, Chỉ muốn tìm quên trong ngõ tối. Phút giây, ngày tháng lắm bồi hồi, Đời ta cô đơn, nhiều quạnh vắng, Ta chỉ khát mong sự bình lặng, Một chút xóa nhòa lỗi lầm xưa. Ta cứ nghĩ tưởng, tựa cơn mưa, Đổ lên cuộc sống hòa ẩn dấu, Là cuốn sạch trôi mọi buồn sầu, Niềm vui, đời ta, lại bừng sáng. Nhưng lầm lỗi ấy lại đa mang, Dằn vặt tâm ta từng ngày sống, Từ ấy, tình người chẳng cao rộng, Chỉ lắm hững hờ, lắm nghi oan. Hỏi ai chẳng thích sự an toàn, Thanh cao, nhẹ nhàng bàn chân bước, An nhiên, tự tại điều mong ước, Chẳng đáng sợ gì quá khứ trôi! Khi đời càng lớn, càng lần hối, Như kéo phận người về hư không, Nhìn trời vẫn xanh, nắng vẫn hồng, Nhưng kẻ lỡ lầm lại lẩn tránh. Thử hỏi phận người vốn mong manh, Ai mang phận ấy chẳng lầm lỡ, Cớ sao ta lại chỉ hoài nhớ, Lỗi lầm của kẻ khác mà thôi. Nếu ánh mắt nhìn nhẹ nhàng trôi, Truyền tải lòng bao dung trìu mến, Ắt hẳn kẻ lỗi lầm sẽ đến, Vì đã cảm nhận được thứ tha. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 18-05-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 11 tháng #16312
|
Tri thức con người luôn phân biệt, Chủ thể cùng khách thể suy tư, Chỉ khi tâm đắc mới tìm giữ, Dửng dưng sẽ để mặc dần trôi. Nếp nhăn ngày tháng dần in lối, Khắc họa rạng soi một lối đường, Nơi ấy tìm về chỉ một hướng, Nhưng lại so sánh cả hừng đông. Hẳn nhiên tri thức cần xáo động, Phải biết kiếm tìm những khách quan, Nhưng đời lại lắm sự ái oan, Khách quan chẳng thể tìm suy lý. Hỏi ai chẳng mong đời, một ý, Đồng thuận, nhẹ nhàng những tương giao, Sợ hãi những cuộc đời thét gào, Còn mãi giằng co từng ngày sống. Nhưng đời vốn dĩ là trải rộng, Làm sao thuận mãi chỉ một đường, Quá khứ, dù đời người nhìn được, Nhưng hướng nhìn trước vẫn hoài ngơ, Nên đời mỗi người nhiều trăn trở, Cứ mãi biệt phân những nẻo đường, Quá khứ đã lắm những tơ vương, Sao còn nghĩ suy con đường khác. Đừng nhìn quá khứ bằng ánh bạc, Để họa nẻo khác, những cuộc đời, Tri thức phân biệt chẳng gì mới, Chỉ là tô lại cuộc đời thôi. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 25-05-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 10 tháng #16374
|
Một nửa nắng trời sẽ hoài còn thiếu, Chỉ trọn ngày nắng mới hiểu nhân sinh. Một nửa bóng hồng sẽ thiếu đường tình, Nên trong cuộc sống mong tìm bóng ấy. Một nửa vùng nóng, làn gió sẽ dậy, Hối thúc gọi về từng khối không trung, Một nửa vùng lạnh, cô quạnh khôn cùng, Nên trong tình người mong nhiều sưởi ấm. Một nửa vội vàng bước chân sẽ chậm, Mãi hoài tư lự chẳng thể bước đi, Một nửa tĩnh lặng sẽ chẳng là gì, Vì bao sóng gió bên đời gào thét. Một nửa yêu thương dù chẳng là ghét, Nhưng sẽ mãi là chẳng thể thương yêu, Một nửa hận thù đã sẵn tiêu điều, Dù chỉ nhen nhúm nhưng nhiều hủy hoại. Một nửa bất thường sẽ đem cổ quái, Dị dị phận người, chẳng giống một ai. Một nửa nặng nhọc sẽ lệch bờ vai, Lối đường long đong mãi hoài đổ vỡ. Một nửa cái gì cũng mang niềm nhớ, Nên mãi kiếm tìm cho được nửa kia, Cuộc sống phân biệt vốn dĩ là chia, Nên trong ngày sống mong về gắn bó. Đừng mãi dửng dưng sống đời buông bỏ, Hay vội kiếm tìm chẳng chút nghĩ suy, Một nửa cuộc đời phải biết lặng quỳ, Mới mong tìm được nửa kia hạnh phúc. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 02-06-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 10 tháng #16472
|
Màn đêm lặng lẽ dần buông xuống, Ánh sáng lập lòe bỗng cheo leo, Âm vang thanh tịnh, chốn giàu nghèo, Một chút vi vu… lòng chợt nghĩ… Ánh đèn thắp sáng nơi phố thị, Đã xóa nhạt mờ ánh sao đêm, Chân bước buốt lạnh, áng vai mềm, Vẫn lắm cảnh đời tìm mưu sống. Cao nguyên sương mù, mây trải rộng, Đậm đặc, đầy ngất những ánh sao, Đêm vẫn bình yên tựa hôm nào, Con người xum vầy vui an nghỉ. Nhắm mắt, ta tìm đến điều gì, Cho đời cơn say trong giấc mộng? Hay mang ký ức nhiều xao động, Gọi hối tìm về những lối xưa? Ánh sao vẫn giữa trời đong đưa, Mây dù che phủ, mờ ánh sáng, Sao vẫn rực soi trong tỏ rạng, Vẫn thắp cho đời những lẻ loi. Ánh sao lập lòe như tự hỏi: Con người dưới đất kiếm tìm gì, Sao ngày lao nhọc, đêm chẳng nghỉ, Miệt mài có cần đến vậy không? Tôi đây giữa vũ hoàn trải rộng, Đã nhìn, đã thấy lắm cảnh đời, Trái đất nhỏ bé trong vời vợi, Phận người ngắn ngủi vụt qua thôi. Có người đêm đêm vẫn nhìn tôi, Để thấy cuộc đời mênh mông quá, Hiện hữu thực sự là món quà, Nghiệm trải là hạnh phúc ngày qua. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 18-06-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 9 tháng #16613
|
Một ngày sống, tưởng chừng rất bình dị, Với công việc thường ngày vẫn đấy thôi, Chân bước đi hay chán nản lặng ngồi, Đời công chính hay lắm điều toan tính? Mỗi phận người, thói quen như tiền định, Sáng thức dậy, vội vã việc làm ăn, Tối mệt nhoài, chỉ còn là giấc ngủ, Mặc thời gian, vẫn thế lặng lẽ trôi. Tùy công việc, ta đứng, hoặc ta ngồi, Nhưng chung quy, ẩn chứa nhiều suy tính, Ước mong sao dự định sẽ thành hình, Dần lãng quên, thực tế, ngày ta sống? Trong khoảng không, vẫn còn bao cao rộng, Ta sống thực hay chỉ ảo tưởng thôi, Bao tháng năm, nhìn trải nghiệm qua rồi, Có thấy gì, mãi còn hoài vang đọng. Nếu gom lại, chỉ thấy toàn điều mong, Bao kiến định, đặt dài lên phía trước, Lại lắm khi, ta trở mình, quay ngược, Để gọi hồi làn ký ức bay bay… Càng ngẫm nghĩ… ta thấy cuộc sống này, Chẳng mấy khi ta dừng chân hiện tại, Để cảm nhận ánh nắng đổ triền vai, Theo khoảnh khắc tinh khôi, từng ngày đến. Nếu cuộc sống lấy lý trí làm nền, Kéo bước chân chuyển dời trong vô thức, Bao ước mong, cứ ngỡ là sống thực, Nhưng chỉ là hoài bão chồng chất thôi. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 7-7-15 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 9 năm, 9 tháng #16696
|
Ở thôn quê, cánh đồng xanh trải rộng, Với ruộng vườn, với núi đồi mênh mông, Còn mái nhà, lác đác, chỉ một vài… Nơi con người gắn bó, tìm ngơi nghỉ. Dù khoảng cách, không gian, như xa vợi, Nhưng tình người thật nồng ấm khôn vơi, Kề bên nhau, chung tình làng, nghĩa xóm, Biết tên nhau, biết cả cuộc đời nhau. Còn đô thị, cuộc sống vốn sang giàu, Nhưng không gian chỉ trắng màu gạch, đá, Thiếu màu xanh sặc sỡ của lá, hoa… Mọi ngả đường, tiếng xe, người vội vã. Ở đô thị, chung sát vách, mái nhà, Được mấy người thăm hỏi, biết tên nhau, Không gian gần, nhưng tình người xa lạ, Tự giam mình, chẳng để ý người qua. Thấy cuộc đời, hai nơi thật khác xa, Chốn thanh bình, chốn ồn ào vội vã, Được xa hoa, nhưng tình cảm nhạt nhoà, Đời bình dị, ươm tình người nồng ấm. Chốn đô thị, ẩn dấu những thăng trầm, Đầy bon chen, người người lao nhọc sống. Cả cuộc đời như sóng gầm, biển động, Mệt rã rời, chân vẫn phải bước đi. Ở thôn quê, khoảnh khắc chẳng chia ly, Ngày bình dị như mùa thu thay lá, Chẳng bon chen với dòng đời vội vã, Sống thanh bình, hoà mình với nhân gian. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 25-07-2015 |
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.15 giây