Chào Khách quý
|
Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 5 tháng #13611
|
Nét đẹp người phụ nữ, không phải là tình cờ, Chăm chút và sở đắc, là có nét đẹp riêng. Nét đẹp vốn tự nhiên, trải qua nhiều thế hệ, Như một phần thừa kế gia sản của tiền nhân. Trong văn hoá Á-Đông, nét đẹp duyên dáng lắm, Nét đẹp trong lời nói, cử chỉ, dấu chân đi, Nét đẹp trong tâm hồn, sáng ngời qua ánh mắt, Nét đẹp trong kín ẩn, e thẹn, nụ cười duyên. Tất cả đều chảy truyền, như xuôi theo dòng máu, Nhưng cũng cần nỗ lực, gìn giữ và nâng niu. Nét đẹp trong tâm hồn, phải rạng ngời hình dáng, Đừng để cho hình dáng, làm vẩn đục tâm hồn. Sống giữa thời hiện đại, quả thật nhiều thách đố, Trở về nét đẹp xưa, sẽ cho rằng lạc hậu, Còn lao mình hướng tới, tưởng là sống hợp thời, Nhưng mấy ai giữ được: nét đẹp, đời tinh khôi? Người qua rồi mới hiểu, nuối tiếc sự muộn màng, Người chưa nghiệm thấy thiếu, nên mãi còn lang thang. Cuộc sống quá vội vàng, ắt hẳn sẽ té ngã, Thời trang như thay lá, sẽ tàn lụi tấm thân. Mong nét đẹp chân thật, làm duyên người phụ nữ, Mong người đẹp gìn giữ, để nét đẹp thanh cao, Dù với dáng vẻ nào, mỗi người đều duy nhất, Hãy sống nét đẹp thật, đừng lừa dối thế nhân. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 07-11-2014 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 5 tháng #13782
|
Khi còn nhỏ, ước mơ ta lớn lắm, Như là một, toàn thể cõi nhân gian, Như nắng gió, trải rộng khắp đại ngàn, Như ôm cả vũ trụ, lời ta hát. Rồi từng ngày, ước mơ dần phai nhạt, Khi tuổi đời, lấm bụi dấu chân đi, Khi giới hạn, từng ngày thêm hiện rõ, Lối nẻo đời, bỗng chốc lại quanh co. Mắt hồn nhiên, với khung trời tự do, Nay cúi thấp, gần tầm tay ta với, Niềm mơ ước ngày xưa thành bến đợi, Mang ký ức, mịt mờ dấu chân qua. Cũng nên thế, nếu không thành xa lạ, Sống cõi trần, đâu phải là mây bay, Biết trời cao, đất thấp, cuộc sống này, Đừng khuynh đảo, nghiêng chiều theo một hướng. Nếu cuộc sống, chỉ toàn mơ ước thượng, Ta sẽ lạc… mất mình giữa nhân gian, Sống tương quan, nhưng tình chưa chạm hiểu, Miệng tươi cười, nhưng vị đời còn thiếu. Còn cuộc sống, chỉ tìm nơi đất hạ, Ta sẽ thấy, mệt nhoài những gian nan, Chỉ bon chen với bụi đất chóng tàn, Rồi lầm than, khi phận người ly tán. Ta hãy sống, giữa trời rộng ân ban, Chân đạp đất, từng ngày ta dẫn bước, Nối giới hạn, với những điều mộng ước, Để vô biên, ôm trọn cuộc sống này. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 16-11-2014 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 2 tháng #14742
|
Ai cũng có kinh nghiệm: một lần xa, Xa thời gian hay không gian tách biệt, Xa chốn quê hay xa người gần gũi, Xa ước mong hay kỷ niệm ngậm ngùi. Ta xa quê, xa đồng xanh, đồi núi, Để đi tìm, thành thị chốn phồn hoa, Hay xa nơi đô thành, chốn nhạt nhoà, Để tìm về thôn quê cho tình ấm. Xa danh thơm để tìm những thăng trầm, Hay xa đời để tìm sống thanh cao, Xa địa vị, về bình dị hôm nào… Giữa nhân gian, từng ngày ta vui sống. Xa nhịp tim mang mối tình rung động, Vì thấy nhiều cay đắng, lắm mù khơi, Hay để tìm, ươm mầm tình yêu mới, Đành rời xa tình cũ giữa dòng đời. Trong ý hướng, người xa mang chủ động, Tức đã hằn một ngưỡng cửa đợi trông, Đã vén mở cho khung trời khoảng rộng, Để ước mơ ươm hạnh phúc phiêu bồng. Nhưng khi nhìn trong tâm tình trở ngược, Ta đã mất và lãng quên lắm điều… Những điều đó dư đầy hay đang thiếu, Ta chỉ hiểu khi đã bước rời xa. Khi ta xa cũng là ta để lại, Để lại gì rồi cũng sẽ nhạt phai, Mong ước sao những lần ta quay lại, Đủ thời gian cho những gì còn mãi. —Tâm Gia— Tre Xanh Ca 31-01-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 2 tháng #14750
|
Khom lưng với công việc nương đồng, Mồ hôi lăn dài trên vầng trán, Một chút vi vu, làn gió thoảng, Nhẹ nhàng khoảnh khắc cuộc đời trôi. Ầm thầm trong khoảng vắng, lặng ngồi, Mắt nhìn, trải tâm tư muôn lối, Bỗng… khẽ giật mình như tỉnh vội, Có điều gì đó chợt vui vui… Chân bước phiêu du với ngậm ngùi, Khi nắng hanh vàng đương tuôn đổ, Bất chợt khoảnh khắc nhành lá khô, Đong đưa, chuyển mình trong thanh thản. Một thời khi cuộc sống gian nan, Thấy cả dòng đời trong ngõ tối, Có người kề bên, lặng lẽ ngồi, Sẽ thắp khơi lên nhiều mong đợi. Khoảng không giữa trời xanh cao vợi, Thấp thoáng một cánh én bay bay, Ríu rít tiếng chim, phút giây này, Du dương một chút gì trải rộng. Tương giao khi tình người xáo động, Lời nói chẳng thấu cảm, lòng đau, Một chút nụ cười sẽ tươi màu, Ánh mắt thêm phần cho trìu mến. Chỉ cần một chút, từng ngày đến, Lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt trao, Nụ cười duyên dáng, khẽ môi chào, Thật quá dễ thương, ngày ta sống. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 1-2-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 2 tháng #14793
|
Trong cuộc sống, thường chẳng được như ý, Rất nhiều điều trái ý, mãi bủa vây, Ta ước mong bao điều, phút giây này, Nhưng chẳng được là bao… trong ý nguyện. Vì tất cả, chúng đều ở ngoài ta, Ta chỉ là… vươn xa tầm tay với, Chỉ ước mong trong nỗi niềm chờ đợi, Đặt để đời bởi điều khác đưa trôi. Từ tấm bé, bất ưng, ta đứng, ngồi, Giận cha mẹ, tiếng cười ta bật khóc, Lại nhanh quên, chẳng điều chi hằn học, Vẫn một niềm với ánh mắt hồn nhiên. Khi chân bước đến mái trường đầu tiên, Ta mở rộng, thêm vùng trời ta sống, Điều bất ưng, ngày càng thêm xáo động, Nhưng đặng rồi… lại quên lãng ngày qua. Càng dẫn bước với tuổi đời khám phá, Điều bất ưng, khoác dáng vẻ tinh vi, Ta giận dỗi trong cảm xúc ôm ghì, Một chút ngông, bất cần trong lối sống. Khi bước vào giữa dòng đời trải rộng, Ta bon chen, danh lợi, cuộc kiếm tìm, Thấy tương quan, cấp bậc, đời va chạm, Lắm bất ưng với ước muốn, lòng tham… Với người dưới, bất ưng ta dễ làm, Vì vốn dĩ quyền ta cao hơn họ, Điều sau cùng vẫn ý là của ta, Muốn hay không, thuộc quyền ta quyết định. Với người trên, bất ưng khó thành hình, Vì nằm ngoài, vượt xa tầm tay với, Nỗi buồn vương, bất ưng, sầu khẽ gợi, Tự chôn thân, chợt vô cảm cuộc đời… Nghe phía trước, chẳng điều chi gọi mời, Làm qua loa cho nỗi niềm hả giận, Khi qua rồi, đời ta sẽ hối hận, Vì dòng đời, cuộc sống vẫn chảy trôi. Đừng bất ưng, để khờ dại lên ngôi, Tự giam mình, làm tài năng thui chột, Vì cuộc sống vẫn là đời ta sống, Và tương lai còn đó rộng mênh mông. Hãy cố gắng sống với điều trái ý, Dù mịt mờ chẳng thấy dấu chân đi, Vì cuộc sống, muôn nẻo đường thiên lý, Giận dỗi hờn, thời gian vẫn qua đi. —Tâm Gia— Tre Xanh CA 4-2-2015 |
|
└(≣) Cuộc Sống cách đây 10 năm, 2 tháng #14920
|
Nhìn ánh nắng bình minh, ngày mới lên, Đan làn khí, tô sương trời le lói, Tiếng chim hót, đất trời chung câu nói… Thật tuyệt vời, cảnh sắc giữa nhân gian. Nắng dần ấm, sương dần tan nhẹ nhàng, Lá vươn mình, hoa rộn ràng khoe sắc, Trời xa xăm, mang áo xanh ra mặc, Chấm đỏ, vàng, trắng trắng những làn mây. Những chồi non, gió ru đưa, gọi dậy, Lá đã xanh, xào xạc nối âm vang, Nhè nhẹ rơi, những chiếc lá úa vàng, Một khoảnh khắc, bao điều đang thay đổi. Bước chân người cũng hòa mình chung lối, Tiếng nói cười, tiếng còi hú, tiếng xe, Có người nói, có người lặng… lắng nghe, Có người đứng, người ngồi, người vội vã. Nhìn thời gian như vô tình khẽ nhòa, Và cuộc sống vẫn dần trôi như thế, Nỗi buồn vui, sướng khổ, những đam mê, Mờ ảo lắm trong phận người nhân thế. Nhịp tim rung, hơi thở như đặt để, Vốn tự nhiên nhưng huyền nhiệm muôn phần, Có điều chi… ta còn mãi phân vân, Để cuộc sống, kiếm tìm không ngơi nghỉ. Cuộc sống này, có cần phải hợp lý, Hay chỉ cần nghịch lý của tình thương. Như thiên nhiên, ngày mới thật bình thường, Ta cũng thế, hồn nhiên đời ta sống? —Tâm Gia— Tre Xanh CA 11-2-2015 |
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.13 giây