Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Kính chúc Thầy Cô một ngày mới thật đẹp, thật vui và hạnh phúc.
sondung: Em cám ơn Thầy Cô đã gởi giùm em những tấm hình Tết 2025 của gia đình em vào 2 bài viết:” Chúc Mừng Năm Mới 2025 và Dìa Quê Ăn Tết “ của em.
sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
64 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 7 tháng #16980

Những dấu chấm câu.


Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.

Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.

Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả, trừ chính mình.

Cứ mất dần các dấu, cuối cùng anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.

Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.

Mong bạn hãy giữ gìn những dấu chấm câu của mình, bạn nhé!

(Sưu tầm)


Tre Xanh CA 3-9-2015

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 6 tháng #17143




Còn gặp nhau… thì hãy cứ vui.


Bài thơ “Còn Gặp Nhau” (trong tập thơ “Hãy Cho Nhau” Nhà XB Trẻ -XB lần đầu/năm 2004) được nhà thơ Tôn Nữ Hỷ Khương viết vào năm 1993 – khi nữ sĩ bước vào tuổi 56. Hơn 17 năm qua, bài thơ đã được rất nhiều người biết đến như một bài thơ hay nhất của chị – vì đã chuyển tải đến cho người đọc một triết lý sống rất gần gũi, an lạc thắm đượm Đạo vị!



Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi,
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương,
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời,
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao,
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý – lẽ huyền vi
An nhiên tự tại – lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.

Nhà thơ Tôn Nữ Hỷ Khương


Tre Xanh CA 05-10-2015

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 6 tháng #17145

Tình bạn


Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói gì mà chỉ viết lên cát: “Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi”.

Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: “Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi”.

Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?”

Người này trả lời: “Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ở nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được.”

Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng.

Hãy quên đi những va chạm gì bạn bè đã gây ra, chỉ ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế giới này toàn là bạn tốt.

St


Tre Xanh CA 05-10-2015

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 6 tháng #17146

  • Thanha
  • không trực tuyến
Chào TX,

Thầy cô luôn luôn chờ và đoc các bài về Lẽ Sống làm kim chỉ nam cho mình, cứ mỗi lần vào trang này có một chút gì suy gẫm hay lắm TX ạ!. Cám ơn em về tất cả các bài sưu tầm hay.


TC 5.10.15

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 5 tháng #17436

Chào TC.

Cám ơn TC ghé thăm , hàng ngày em cũng cố gắng dành cho mình một chút bình an , đọc những mẩu chuyện này để rèn luyện con người dể hư này . chúc TC luôn an vui bên MTX.

em


Tre Xanh CA 11-11-15

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 5 tháng #17437

Lòng nhân ái và niềm vui bất ngờ



Một thị trấn nhỏ xa xôi ở Đông Luân Đôn của Nam Phi có đôi vợ chồng, người đàn ông tên George, người phụ nữ tên là Helen. George làm tại nông trường ở phía Bắc của thị trấn nhỏ này, hàng ngày đi làm từ rất sớm và về rất muộn, còn Helen đang mang thai nên ở nhà dưỡng thai.

Hôm nay George cũng lái chiếc xe jeep đi làm như mọi ngày. Nông trường xa nhà khoảng 50km, trên đường đi phải qua một ngọn núi dài ngoằn ngoèo, đoạn đường núi này rất hiểm trở khó đi, xung quanh lại không có ngôi làng nào, hoang vu không bóng người. George đang chạy chậm chậm trên đoạn đường này thì nghe chuông điện thoại reo lên, “George ơi, mau về nhà, em… em đau bụng lắm rồi, con của mình chắc là sắp ra đời rồi…”.

Nghe vợ nói vậy, George cảm thấy lo sợ vì nhà của họ xa xôi hẻo lánh, một người hàng xóm cũng không có lại cách bệnh viện rất xa. Vậy phải làm sao đây?

Lần trước Helen đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ đã dự đoán Helen có khả năng sinh sớm hoặc sinh khó, không ngờ còn hơn một tháng nữa mới đến ngày dự sinh, vậy mà dự đoán của bác sĩ lại linh nghiệm rồi. George biết rằng nếu không kịp thời đưa vợ đến bệnh viện thì có thể nguy hiểm đến mẹ lẫn con.

“Em yêu, em đừng lo lắng quá, anh về liền”. Thời gian chính là sinh mệnh, George quăng điện thoại xuống, lập tức quay đầu xe lại hướng về nhà.

Lúc này đột nhiên từ phía sau có người hét thật lớn đuổi theo, rồi chạy vòng lên phía trước, bổ nhào vào đầu xe. Người cản xe là một người trung niên, anh khóc lóc vẻ mặt rất đau khổ cầu xin “Cầu xin anh hãy cứu con trai tôi!”.

Thì ra anh ấy tên là Anthony. Hôm nay thời tiết mát mẻ, anh cùng vợ và con trai đi du lịch. Không ngờ bất hạnh từ trời giáng xuống, thắng xe của Anthony bị mất phanh, lao từ dốc núi xuống chân núi. Đứa con trai 9 tuổi của Anthony không thắt dây an toàn nên giờ không biết sống chết ra sao còn Anthony và vợ chỉ bị thương nhẹ.

George biết từ đây xuống thị trấn chỉ mất 20 km, nhưng nếu quay về nhà trước để chở vợ đến bệnh viện của thị trấn thì rất xa, George rơi vào một tình huống rất khó lựa chọn.

Helen vợ anh cũng đang bị đe dọa mạng sống, nếu chở Helen trước thì con trai của Anthony có thể không kịp cứu vì mất máu nhiều.

Trong lúc George đang do dự thì Anthony quỳ gối xuống van xin. George cũng muốn nói với Anthony là vợ mình cũng đang trong tình thế nguy kịch nhưng anh lại xuống xe, nắm tay Anthony hỏi: “Con trai anh ở đâu?”.

Anthony lập tức dắt George đến chỗ phía trước cách đó không xa lắm, từ sườn núi nhìn xuống đúng là có một chiếc xe đang lật ngược ở dưới chân núi, đứa trẻ nằm trên mặt đất. Hai người cùng nhau xuống dưới, George cuối người xuống nhìn thì thấy đứa trẻ toàn thân đầy máu, khuôn mặt trắng bệch. Máu chảy ra rất nhiều, trên người và chân có nhiều vết thương đang chảy máu. George chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn nữa.

Anthony giọng nghẹn ngào nhìn đứa bé: “Tuy đã gọi cấp cứu rồi nhưng xe cấp cứu lâu lắm mới đến được, đến lúc đó chỉ sợ không cứu được”. Sau khi tai nạn xảy ra anh và vợ chia nhau hành động, anh ở lại bên đồi núi để chờ xe còn vợ thì đi con đường tắt bên sườn núi để đến ngôi làng gần nhất.

George nghe xong nghĩ thầm: Ngang qua ngọn núi này thì gần nhất chính là nhà của anh, ngoài ra thì chẳng có một người dân nào, chỉ có anh là có chiếc xe jeep.

George hô lên “Mau đem đứa bé lên xe”. Sau khi đấu tranh tư tưởng, anh cuối cùng cũng chọn quyết định khó khăn chính là cứu con trai của Anthony. Anthony vội vàng ôm đứa bé vào xe. George nổ máy chạy nhanh như bay về hướng bệnh viện của thị trấn.

Anh vừa chạy xe vừa nắm chặt điện thoại, gọi liên tục về nhà, hy vọng sẽ động viên Helen cố gắng kiên trì. Lần đầu tiên anh gọi, nghe tiếng rên rỉ đau khổ của vợ anh đau như bị kim đâm vào tim: “Anh đang ở đâu?”.

George xúc động rơi nước mắt: “Em yêu, xin lỗi em, em cố gắng chút nữa nha!”.

Mười phút sau, George gọi về nhà lần hai, giọng của Helen rất yếu ớt. George cố gắng cầm nước mắt, líu ríu bên tai nghe: “Em yêu, tha lỗi cho anh, anh không thể thấy chết không cứu, mong thượng đế bảo hộ em…”.

Bởi vì tranh thủ cho kịp thời gian nên con của Anthony đã qua khỏi nguy hiểm. Lúc này tuy George an tâm được một chút nhưng lại lo lắng cho vợ của mình nhiều hơn. Lần thứ ba anh gọi điện thoại về nhà, lần này không có ai nghe máy, nước mắt anh chảy dài, anh biết rằng không có người nghe máy, rất có khả năng Helen đã gặp nguy hiểm.

George hốt hoảng chạy thật nhanh về nhà, Anthony cũng khăng khăng đòi lên xe theo. Chạy nhanh như chớp, cuối cùng cũng về đến nhà. Khi đứng trước cổng nhà, đột nhiên họ nghe thấy tiếng khóc oa oa của em bé sơ sinh.

George xông vào nhà, nhìn thấy một như một bức tranh – vợ anh Helen bình an nằm ngủ trên giường, trên người đắp chăn, trên đầu giường là một đứa bé mới sinh dễ thương được quấn trong khăn, bên cạnh là một người phụ nữ khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đang mỉm cười nói chuyện với đứa bé.

George vừa vui mừng vừa ngạc nhiên. Lúc này Anthony bước vào ôm chầm người phụ nữ đó, xúc động nói : “Em yêu, chúng ta phải biết ơn sự giúp đỡ của George, con của chúng ta đã không sao rồi! Anthony kể lại cho vợ nghe quá trình cứu đứa con trai.

Thì ra cô ấy chính là Mary là vợ của Anthony. Mary là bác sĩ khoa phụ sản. Sau khi xảy ra tai nạn, hai người chia nhau hành động. Mary đi đường tắt gần nhất để tìm xe. Khi đi ngang qua nhà George thì nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Helen, bèn đến xem thì thấy thai của co không còn ngay nữa, chắc là sớm sinh thôi. Nếu không tiến hành đỡ sinh thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Mary có chút áy náy nói: “Xin lỗi, George. Lúc đó tôi khó mà quyết định, tôi không biết nên cứu Helen trước hay tiếp tục đi tìm xe để cứu con trai trước, cũng may là tôi đã quyết định đúng”.

George cảm động, mặt ửng đỏ: “Người nói xin lỗi phải là tôi, lúc Anthony cầu cứu, tôi cũng do dự không quyết định được.”

Anthony nói: “Cuối cùng chúng ta cũng không làm trái lương tâm”.

George cúi người xuống nhìn Helen đã ngủ say, rồi nhìn đứa bé mới sinh dễ thương đang quấn tả, nước mắt anh lăn dài trên má.

Sưu tầm



Tre Xanh CA 11-11-15
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.13 giây
   
© maitruongxuath.org