Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Kính chúc Thầy Cô một ngày mới thật đẹp, thật vui và hạnh phúc.
sondung: Em cám ơn Thầy Cô đã gởi giùm em những tấm hình Tết 2025 của gia đình em vào 2 bài viết:” Chúc Mừng Năm Mới 2025 và Dìa Quê Ăn Tết “ của em.
sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
64 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm, 1 tháng #18078

Cuộc đời: Trường thao luyện con tim



“Chợt Tình Yêu đến trong ánh nắng mai, xóa tan màn đêm u tối,
cho tôi biến đổi tâm hồn thành một người mới…”

Hạnh phúc thì ngắn ngủi mà đau khổ lại giai dẳn triền miên là cảm nhận thật của tôi khi nhận ra mình là một con người. Chưa hết đợt sóng này, đợt sóng khác lại luẩn quẩn vướng đến chân… Tôi sinh ra để được hạnh phúc với những điều hay và đẹp ở cuộc sống này; nhưng thật sự lắm lúc hạnh phúc đâu tôi chẳng thấy mà chỉ toàn là những nỗi đau và trái ý, luôn có điều gì đó tôi phải chấp nhận và vượt qua!

Nhìn lại từ bên trong, cuộc sống tôi luôn gắn liền với những vui buồn, sướng khổ xuất phát từ trái tim mình. Mọi cảm xúc đều biến chuyển theo nhịp đập con tim, từ những hứng khởi khi gặp được niềm vui đến những đau đáu nghẹt thở không thể chịu đựng nổi khi gặp điều trái ý. Tôi chợt nhận ra rằng, một người ‘sống’ hay ‘chết’ là ở cung điệu của con tim và sự sống thật sự bắt nguồn từ đó.

Nhìn ra bên ngoài, cuộc đời có lẽ là một ngôi trường lý tưởng để thao luyện con tim. Những hoàn cảnh xảy đến và những con người tôi gặp là những bậc thầy đào luyện không hẹn trước. Những trải nghiệm lớn bé xảy đến trong những vấp váp cho tôi một bài học quý giá rằng: “Chẳng có gì xảy đến mà vô tình cả”. Tại sao tôi lại được sinh ra trong gia đình này, cộng đồng này, tại sao là những con người này chứ không phải ai khác. Vì sao những biến cố này lại xảy đến cho tôi mà không phải là người khác; những hoàn cảnh, những loại người tôi muốn tránh tôi lại cứ gặp hoài?… Tất cả, tất cả là những cơ hội để thao luyện trái tim tôi trở nên mềm mại, kiên nhẫn và biết yêu thương bằng một tình thương tinh tuyền vô vị lợi.

Lửa Mới


Tre Xanh CA 4-3-2016

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm #18237

Bài học về sự tự tin

Nếu không tự tin đối đầu với thử thách thì chúng ta chẳng biết khả năng của mình đến đâu và cũng khó vươn tới đỉnh điểm của thành công.
Hôm ấy là ngày đầu tiên tôi học môn Toán với thầy Peter. Vừa vào lớp, thầy cho cả lớp làm bài kiểm tra đầu năm. Cả lớp ngạc nhiên khi thầy phát cho chúng tôi ba loại đề khác nhau rồi nói:

- Đề thứ nhất gồm những câu hỏi vừa dễ và khó, nếu làm hết các em sẽ được 10 điểm. Đề thứ hai có số điểm cao nhất là 8 với những câu hỏi tương đối dễ. Đề thứ 3 có số điểm tối đa là 6 với những câu hỏi rất dễ. Các em được quyền chọn đề cho mình.

Thầy chỉ cho làm bài trong 15 phút nên tôi đã chọn đề thứ 2 cho chắc ăn.
Không chỉ tôi mà các bạn cùng lớp cũng thế, chẳng có ai chọn đề thứ nhất cả.

Một tuần sau, thầy Peter trả bài kiểm tra. Cả lớp lại càng ngạc nhiên hơn khi biết ai chọn đề nào thì được tổng số điểm của đề đó, bất kể làm đúng hay sai. Lớp trưởng hỏi thầy:
- Thưa thầy tại sao lại như thế?

Thầy cười rồi nghiêm nghị trả lời:
- Với bài kiểm tra này, thầy chỉ muốn thử thách sự tự tin của lớp mình. Ai trong số các em cũng mơ ước đạt được điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ ấy thành sự thật.

Bài kiểm tra kỳ lạ ấy của thầy Peter đã dạy chúng tôi một bài học:
“Có những việc thoạt nhìn tưởng như rất khó khăn nên dễ làm cho chúng ta rút lui ngay từ phút đầu tiên. Nhưng nếu không tự tin đối đầu với thử thách thì chúng ta chẳng biết khả năng của mình đến đâu và cũng khó vươn tới đỉnh điểm của thành công."

Điểm số mà mỗi chúng ta đạt được trong cuộc đời không phải được quyết định bởi chúng ta trả lời đúng hay sai bao nhiêu câu hỏi mà nó được quyết định bởi ta đã dám lựa chọn điểm số nào cho cuộc đời mình.

Lính thủy sưu tầm "Net" và minh họa.


NDC 03/22/2016

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 9 năm #18392

  • Thanha
  • không trực tuyến


BẠN TÔI KHÔNG PHẢI LÀ "TRÁI BÓNG BÀN"


Chơi bóng bàn với một anh khá giỏi, tôi có dịp được học kĩ những bài học và thao tác cơ bản trong môn bóng bàn. Sau những ngày tập luyện ấy, tôi chợt nhận ra:

– Một nét rất quan trọng là: tôi phải di chuyển theo trái bóng, chứ không phải trái bóng di chuyển theo ý thôi. Bằng mọi cách, tôi cần uyển chuyển cơ thể, tay, chân, mắt … để cho dù trái bóng bàn bay về phía tôi cách nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẵn sàng đón nó ở vị trí thích hợp nhất.

– Mặt khác, khi đã di chuyển và thao tác, phản xạ tốt rồi, gần như trái bóng nằm gọn trong sự điều khiển của tôi, để tôi đánh ngược lại theo ý muốn của mình.

Hai quá trình ngược chiều ấy nhắc tôi nhớ về tình bạn. Trong mối tương quan này, tôi không phải là trung tâm, nhưng là bạn tôi. Kinh nghiệm này tương tự như kinh nghiệm chơi bóng. Vì nếu không, chẳng bao giờ tôi có thể chơi bóng, tức là không thể thiết lập tương quan. Thứ đến, trong chơi bóng, khi tôi đã khuôn mình theo được trái bóng, tôi hoàn toàn làm chủ nó, nhưng trong tình bạn thì không được phép như thế. Bạn tôi vẫn là một con người, không phải là “trái bóng bàn” để tôi làm chủ, để tôi đánh theo ý của mình.

Tuy nhiên, tôi ngắm nhìn và lắng nghe trong thực tế, thì “kỹ năng” bóng bàn này thường được áp dụng cách thường xuyên với nhiều người, cách rất thường xuyên với những người khôn lanh. Nhận ra đã không phải là dễ, thực hiện lại càng khó hơn, tôi tự nhắc lòng mình: Bạn của tôi không phải là “trái bóng bàn”.


TC (st) 16.4.16

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 8 năm, 11 tháng #18486

  • Thanha
  • không trực tuyến



TÀU XA


Có những con người, có những cuộc đời. Có những con tàu, có những hành trình. Con người đi trên những con tàu, cuộc đời gắn với những hành trình. Nói khác đi, con người ví tựa con tàu đang rong ruổi những hành trình cuộc đời.

Tháng ba vội vàng rời gót cùng một năm đèn sách miệt mài. Giờ là lúc khăn gói bước lên những chuyến tàu xa. Nếu học tập là một cuộc hành trình mà đời chỉ trôi cùng thời gian, thì trên chuyến tàu xa, đời chúng tôi lại trôi cùng không gian và ngày tháng.

Bạn biết đấy, với những ô cửa sổ bọc kính vuông vức, tôi nhìn cảnh vật vụt trôi qua như những thước phim tua vội. Đập vào mắt là ngập tràn những sắc xanh: xanh màu lá, xanh màu trời, xanh đồng lúa, xanh rừng cây. Thế đấy, màu xanh cũng tựa hạnh phúc hay niềm vui, vụt qua nhanh như chưa từng đến! Thế nhưng, cũng với ô cửa sổ định mệnh ấy, có khi là lê thê một màu xám ảm đạm của sương khói, của trời mây hay của lá rừng khô cháy. Khác nào những tháng ngày buồn thương, dài tưởng chừng đến vô tận.

Tiếc thay, ô cửa sổ vuông vức ấy đã định sẵn cho tầm mắt tôi chỉ một khoảng nhìn. Tôi chỉ thấy những gì tôi được thấy. Tôi vùng vẫy trong cái thiên kiến vô hình của nhận thức được tạo ra do chính mình hay do gia đình xã hội; cứ ngỡ rằng mình tự do, toàn tri, thấy hết và biết hết. Vậy nên đời đâu chỉ toàn xanh và xám, đâu chỉ mỗi buồn với vui, đâu chỉ là đen cùng trắng?

Cũng có khi tàu dừng. Khi ấy, người lữ khách biết mình đang ở đâu. Tàu dừng để đưa tiễn một vài cố nhân và đón nhận dăm ba tân khách. Bạn biết mà, có khi ta cần dừng lại một khoảnh khắc để định vị mình những lúc thấy đời quay cuồng nổi sóng. Có khi lại cần xóa đi trong ký ức hình bóng một ai đó, hoặc cố nhớ mà chẳng nhớ nổi một cái tên dù chỉ mới ngày hôm qua.

Có khi tàu tạm dừng để nhường đường cho một chuyến tàu khác. Ừ thì trên hành trình cuộc sống nào thiếu những cuộc chạm trán đụng độ. Bạn sẽ làm gì hơn ngoài việc nhường đường? Thật sai lầm khi bảo rằng nhường nhịn đồng nghĩa với thua cuộc. Đúng hơn, nhẫn một chút và lùi một bước để biển rộng trời cao. Tạm dừng rồi đi tiếp, đâu nhất thiết cứ phải đối đầu? Thật ra đó cũng chỉ là chuyện công bằng. Đã có biết bao người ở hai bên đường kia kiên nhẫn đứng đợi để chuyến tàu xa chạy qua? Tại sao tôi luôn đòi tôi được ưu tiên mà không phải là ai khác?

Bạn biết không, rồi chúng ta đều sẽ đến một sân ga cuối cùng. Chuyến tàu đi mãi rồi cũng đến ngày dừng hẳn. Nơi sân ga vắng ngập đầy ánh sáng, đó là nơi kết thúc và khởi đầu. Đó sẽ là một ngày vô định khi bạn và tôi chấm dứt chuyến tàu xa cuộc đời. Có lẽ lúc ấy ký ức sẽ giúp ta nhớ lại những khuôn mặt đã đi vào đời ta, vụt qua rồi thôi hay vẫn hãy còn ở đó. Có khi chỉ có chuyến tàu xa đời tôi dừng lại, còn bạn và nhiều người khác vẫn tiếp tục lăn bánh. Có chăng vài giọt nước mắt cho tôi?

Nhưng ai đã lái những chuyến tàu xa cuộc đời? Ai đã đặt chúng lên đường ray ở sân ga đầu tiên, và ai đã đưa chúng về bến cuối vào một ngày chưa định? Thật ra, tàu đời ta nhưng chúng không phải là của ta.

Có những chuyến tàu xa. Có những cuộc đời đang tan ra.


TC (st) 8.5.16

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 8 năm, 10 tháng #18548

  • Thanha
  • không trực tuyến
TRÁI TIM BẰNG ĐÁ HAY BẰNG THỊT?

Khi bị đụng độ với người này người khác trong những xung khắc và bất đồng không thể tha thứ được, tôi mới biết con tim tôi ‘bằng đá’ hay ‘bằng thịt’. Tôi thường ví cuộc đời này giống như một cái thúng với đầy những con tim bằng đá được lưu chuyển trong một chuyến xe trên một chặng đường gập ghềnh. Những dao động của cuộc sống làm cho những hòn đá va chạm vào nhau. Hòn đá càng có nhiều sắc cạnh càng dễ có những va chạm với những hòn đá sắc cạnh khác. Những va chạm mạnh sẽ là những sức mẻ đau đớn thật nhưng cách nào đó cũng làm bào mòn các góc cạnh của nhau.

Thật đáng tiếc, thay vì tận dụng cơ hội để được làm trơn tru chính mình thì có những hòn đá lại làm cho những đổ vỡ trong mình trở nên những góc cạnh sắc bén hơn và đụng chạm lại tiếp diễn trong mệt mỏi không cùng. Nếu không nghĩ mình đang được bào mòn, “hận thù” thật ra cũng là cách để mài nhọn ‘nanh vuốt’ của trái tim mà thôi. Điều đáng lo ngại là : khi đụng chạm xảy ra tôi luôn nghĩ mọi chuyện là do người khác có nhiều góc cạnh chứ chẳng phải trái tim bằng đá, gai góc. Quan sát thái độ tức bực và phản ứng muốn trả đũa “mắt đền mắt, răng đền răng” của mình, mới biết trái tim tôi vẫn còn nhiều chỗ cứng cõi lắm, chẳng “hiền” chút nào! Tưởng chừng như mình đang chịu đựng người ta quá đỗi nhưng kỳ thực người khác cũng đang chịu đựng những góc cạnh của mình.

Những đổ vỡ vẫn còn đó và thật khó có thể hàn gắn, nhưng cái trớ trêu mà ít người chấp nhận là: người đang gây thương tích cho tôi đó lại là ân nhân của tôi và tôi cũng là ân nhân của người đó. Khi nhận ra mình đang được thao luyện con tim, tôi mới biết nhờ họ tôi mới nhận ra con người thật của mình khi nhìn lại mình, nhờ họ mà góc cạnh của tôi được bóc trần và bứng bỏ được phần nào. Thay vì ghét tôi lại thấy thương cho họ và cho cả chính tôi nữa vì luôn mang trong mình cái gánh nặng nề của “trái tim bằng đá”.


TC (st) 28.5.16

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 8 năm, 10 tháng #18709

  • Thanha
  • không trực tuyến
BÀI HỌC TỪ CÔ BÉ MÙ


Chị tôi ốm nặng rồi qua đời khi bé Quyên vừa tròn một tháng tuổi. Bé bị mù bẩm sinh. Anh rể tôi vừa làm cha vừa làm bà vú. Nhìn cảnh gà trống nuôi con, ai cũng ái ngại, khuyên anh nên đi thêm bước nữa để có người chăm sóc bé Quyên. Những lúc ấy anh chỉ lặng lẽ cố giấu tiếng thở dài não nuột, trong thâm tâm anh nghĩ: “Tìm được người vợ cho mình thì dễ chứ tìm được một người mẹ tốt cho con mình thì khó lắm”.

Nhưng rồi thời gian cũng qua đi, khi vòng khăn tang trắng trên đầu đã được quấn thành tro, anh tôi đi cưới một người đàn bà khác. Ban đầu người vợ mới của anh tôi rất yêu thương bé Quyên, chăm sóc nó như một người mẹ thực sự. Nhưng chẳng được bao lâu, khi có một đứa bé trai bụ bẫm ra đời thì bé Quyên như một người thừa trong căn nhà nhỏ đầy tiếng cười và tiếng khóc.

Anh tôi suốt ngày bận bịu với “cục cưng nối dõi” của mình, không ai còn để ý đến con bé mù đó nữa. Bé Quyên chưa biết buồn, nó lủi thủi chơi một mình ở góc vườn hay một xó xỉnh nào đó. Nó bị người mẹ kế cấm không được đến gần em bé, làm bạn với nó chỉ có chú chó con mà ba nó mới xin về. Có một hôm, con bé đang chơi thì chợt nghe tiếng thét của thằng em, nó quên lời cấm, hối hả vào nhà định dỗ em. Nhưng khi tay nó vừa chạm vào chiếc nôi thì người mẹ kế từ ngoài chạy vào giáng cho nó một cái tát nảy lửa.

– Đồ quỷ, mày làm gì con trai tao thế? Mày định giết nó hả? Đã mù rồi còn ác ! Muốn đi theo con mẹ mày phải không? Phải không?

Cứ mỗi tiếng “phải không” là người mẹ kế lại dúi đầu con bé vào tường. Bé Quyên vừa đau vừa hoảng sợ, nó quỳ phục dưới đất nức nở van xin:

– Má ơi, xin đừng đánh con, con không hại em, không phải, không phải mà.

Nhưng người mẹ kế không tin lời nó nói. Và hôm đó, con bé được một trận đòn để nhớ đời. Cũng từ hôm đó, bé Quyên biết buồn, nó thường hay khóc một mình.

Một thời gian sau, thằng bé tập tễnh biết đi. Nó lớn nhanh như Gióng và hồn nhiên như một chú chim chích. Người mẹ kế “cảnh giác”, “kiểm soát” chặt chẽ không cho thằng bé chơi với Quyên nhưng không làm sao ngăn cấm được trẻ thơ đang ở độ tuổi “tò mò” nên người mẹ kế đành phải quay sang gắt gỏng, cau có với con bé. Bé Quyên không sợ bị đánh đòn, vì nó đã quá quen thuộc. Nó chỉ sợ không được trò chuyện cùng em bé, hai chị em nó thường dắt nhau ra góc vườn, nơi có một khóm hoa mẫu đơn cao phủ kín, trốn chơi ở đó.

Người mẹ kế lâu dần không hấy bé Quyên hại con mình nên thả “tự do” cho hai đứa nhỏ. Anh tôi mỗi khi đi làm về đều có quà bánh cho cậu con trai. Vì thế cứ chiều đến, cậu bé thường hay dắt chị ra đầu ngõ đợi ba về. Thoáng thấy bóng anh tôi, cậu bé ào tới reo lên tíu tít:

– A! Ba đã về.

Anh tôi nhấc bổng cậu bé, vờn lên đầu nựng:

– Hà, hà! Con trai cưng của ba ngoan quá. Nào cho ba thơm một cái đi nào.

Cậu bé sung sướng cười như nắc nẻ. Bé Quyên bị bỏ quên, lẳng lặng lảng đi chỗ khác. Đôi vai gầy của nó rung lên, hình như nó khóc.

Ngày tiếp ngày, cảnh tượng ấy diễn ra đều đặn. Con bé càng trở nên ít nói và gầy đi như một chiếc lá khô. Anh tôi vẫn vô tình không thấy. Đến một hôm anh tôi đi làm về bỗng dưng lên cơn sốt. Bé Quyên hốt hoảng lần đường sang gọi ông Năm – người thầy thuốc ở nhà bên cạnh. Lúc về nó đến bên bố, giọng thảng thốt lo lắng:

– Ba ơi! Ba có làm sao không ? Đừng chết nghe ba! Ông Năm tìm đôi kính rồi sẽ mang thuốc sang cho ba ngay thôi mà.

Con bé có vẻ bồn chồn lại hỏi:

– Nhưng mà sao ông Năm không đi liền mà còn phải đi tìm kính làm gì vậy hở ba?

– Thì để cho ông nhìn thấy đường mà – Anh tôi mệt nhọc trả lời cho qua chuyện.

Không ngờ bé Quyên chộp lấy đôi bàn tay anh, giọng nó vừa run vừa hớn hở:

– Ba ơi! Con cũng cần có một đôi kính như của ông Năm vậy. Ba mua cho con nghe ba?

– Còn cần cái đó để làm gì ? – Anh tôi ngạc nhiên hỏi.

Bé Quyên sợ ba từ chối, oà khóc:

– Ba ơi, con có nhìn thấy gì đâu. Con muốn được sáng mắt để nhìn thấy ba, nhìn thấy em tí thôi mà.

Anh tôi nghe như có một cái gì trỗi dậy, nhói lên trong lồng ngực, không biết giải thích sao cho con bé hiểu được. Anh đành giấu người trong tấm chăn, nước mắt giàn giụa…

Hôm sau trước cửa nhà chỉ có mình cậu bé đứng đợi ba về. Anh tôi không thấy bé Quyên, nét mặt biến sắc: “Chị con đâu?”. Cậu bé phụng phịu chỉ tay về phía khóm hoa mẫu đơn góc vườn. Anh tôi bế con trai đến đặt bên bé Quyên, âu yếm hôn lên hai mái đầu thơ dại, giọng anh trìu mến lạ:

– Hai đứa con yêu quý của ba !

Bé Quyên bỗng quàng lấy cổ anh tôi, mếu máo.

– Ba ơi! Con đã có ba rồi. Con không cần đôi kính mắt nữa.

Anh tôi sững sờ ôm con vào lòng. Anh khóc, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh thấy như lương tâm đang hỉ tội. Anh biết vì sao bé Quyên không cần có đôi kính mắt nữa, mặc dù mới hôm qua đây nó thiết tha nài nỉ. Con bé chưa ý thức được nỗi bất hạnh của cuộc đời, trước mắt nó là một màn đên dày đặc.

Nhưng nó đã ý thức được cuộc sống, đã nhìn thấy tình yêu thương quý hơn tất cả. Và với nó, tình thương còn quý hơn ánh sáng. Anh tôi không ngờ được rằng khi đã trở thành một kĩ sư nổi tiếng, anh lại được một bài học ở chính đứa con gái mù bé bỏng của mình, một bài học giản đơn về cách cư xử, nhưng đó là đạo lí của con người .

Nhìn bé Quyên qua làn nước mắt, anh tôi nói:

– Chính ba mới thật là một kẻ mù. Cám ơn con ! Cám ơn con đã cho ba ánh sáng !


TC (st) 23.6,16
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.13 giây
   
© maitruongxuath.org