Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
5 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 7 năm, 10 tháng #18767

  • Thanha
  • không trực tuyến
HÃY SỐNG VÌ BẢN THÂN MÌNH TRƯỚC


Có những người mắc phải sai lầm một đến hai lần, rồi họ cố tìm mọi cách để thoát ra, nhưng không thể. Đơn giản vì họ không tin vào bản thân mình, họ không nghĩ rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.

Có những người cứ ngộ nhận, luôn lưỡng lự trước mọi việc nên vô tình họ tự đánh giá thấp chính bản thân mình. Đến một lúc nào đó những người xung quanh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của họ, họ bị lãng quên.

Có những người cảm thấy họ chưa hoàn hảo, họ không là gì cả. Đòi hỏi những điều quá sức tưởng tượng để rồi không sống với hiện tại, bỏ quên quá khứ, đến một lúc nào đó họ cũng sẽ đánh mất cả tương lai.

Nhưng cũng những người bị đối xử bất công, rồi bị xem thường, bị hiểu lầm… vậy mà họ vẫn luôn tự nói với mình rằng: “Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà!”. Thế nên họ vẫn vượt qua được mọi chuyện, dù tồi tệ đến đâu thì họ vẫn tồn tại.

Hoặc nhiều người luôn mỉm cười được kể cả khi tất cả những người khác đang khóc than. Đơn giản vì họ đã luôn nhắc nhở bản thân phải học cách chấp nhận mọi khổ đau, khó khăn của cuộc sống, để đến một lúc nào đó, khó khăn chỉ như một bài toán sao. Dĩ nhiên, mọi bài toán đều có đáp án, người bình tĩnh sẽ giải được, còn kẻ hấp tấp chỉ chuốc lấy bực tức, khó chịu mà thôi.

Vì sao lại có những sự khác biệt đó?



Bởi sự ích kỷ, vì những định kiến tự con người ta tạo ra.

Hãy thôi nghĩ về bản thân mình quá nhiều, đến mức không còn nhận ra những điều tốt đẹp xung quanh. Thôi mặc quần Jean bụi bặm yêu thích chỉ vì có người nói trông nó thật lố bịch. Không dám đến quán uống bia chỉ vì người ta nói ăn nhậu là không tốt. Không dám nói “không!” khi người khác yêu cầu bạn làm những việc bạn không thích chỉ vì sợ người đó sẽ không còn nói chuyện với bạn nữa. Thay vì cố gắng làm hài lòng tất cả suy nghĩ của người khác về mình, hãy sửa lại những điều bạn nghĩ bản thân mình chưa thật sự tốt. Và đó là quyết định của bạn chứ không phải của bất kỳ ai khác, miễn nó thật sự đúng đắn.

Hãy nhìn những điều tốt đẹp mà bản thân bạn đã từng làm được, dù không nhiều đến mức để cả thế giới nhìn thấy, nhưng đủ để những người yêu thương bạn phải tự hào rằng có một người như bạn ở bên.

Hãy sống vì chính bản thân mình xem, khi bạn làm được điều đó rồi, bạn sẽ biết khả năng của bạn kỳ diệu biết bao nhiêu, bởi đã làm những điều tưởng chừng như không thể!


TC (st) 14.7.16

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 6 năm, 4 tháng #20976

TRÁI TIM, BỘ ÓC, CÁI LƯỠI

Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau là sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.

Trái tim phát biểu: “Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết, chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được”.

Bộ óc biểu đồng tình: “Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt diệu, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc”.

Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể, vì thế lưỡi cũng hội ý: “Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì, tôi sẽ chỉ nói những danh từ chuyên môn, những câu nói văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc, hùng hồn”.

Như đã đồng ý, kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi lên lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi sẽ không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.

Với thời gian, mặt đất trở nên tẻ lạnh như cảnh vật vào mùa đông: Không có lấy một chiếc lá xanh, không còn một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những thửa ruộng khô cằn, nứt nẻ trong những tháng hè nóng bức.

Nhưng những ông già, bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Ðôi lúc miệng họ vô tình bật phát nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì cười chê, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này đến bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng, chúng xuất phát như những chiếc hoa phá tan lớp tuyết giá lạnh để ngoi lên làm đẹp cuộc đời.

Câu chuyện trên không tiết lộ những lời đơn sơ nhỏ bé là gì, nhưng chúng ta có thể đoán: đó có thể là hai chữ: “Xin lỗi!”, thốt lên để xin nhau sự tha thứ.

Hay đó là lời chào vắn gọn: “Mạnh giỏi không?” đồng nghĩa với câu hỏi: “Tôi có thể làm gì được cho anh cho chị không?”.

Nhất là hai tiếng : “Cám ơn!” thốt lên chân thành từ cửa miệng của những kẻ được giúp đỡ, của những con người mang công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, hay của những vợ chồng trung tín chia sẻ với nhau những ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống hoặc của những người được bạn bè đỡ nâng sau những thất bại ê trề hay sau những lần vấp ngã.
St

Tre Xanh 1-1-18

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 6 năm, 4 tháng #21005



TÁCH NƯỚC TRÀN ĐẦY

Ðể đả phá sự kiêu ngạo, người Nhật Bản thường kể câu chuyện sau: Có một nhà hiền triết nọ nổi tiếng về sự khôn ngoan và kiến thức. Ai ai cũng tìm đến vấn kế.

Ðể kiểm chứng điều đó, một hôm có một giáo sư đại học đến xin tiếp kiến nhà hiền triết. Ông trang bị cho mình không biết bao lý lẽ và kiến thức.

Khi ông giáo sư đại học an tọa trong phòng khách, nhàhiền triết mới đưa một bình trà thật nóng ra tiếp khách .Ông bắt đầu rót nước vào tách của ông giáo sư . Những giọt nước trà nóng hổi không mấy chốc đã tràn ra tách, nhưng nhà hiền triết vẫn điềm nhiên rót tiếp. Nước tràn ra cả khay… Ông giáo sư nhìn nước tràn ra khay rồi nghĩ thầm trong lòng: thì ra con người mà thiên hạ tôn thờ như bậc thánh hiền chỉ là một con người lơ đễnh, bất chấp… Không còn đủ kiên nhẫn nữa, vị giáo sư mới nói lớn: “Thưa ngài tách trà đã đầy tràn, nước đang chảy lai láng ra bên ngoài cả khay kìa”.

Lúc bấy giờ nhà hiền triết mới dừng tay lại và nói: “Cũng giống như tách này, đầu óc của ông tràn đầy văn hóa, kiến thức, tư tưởng và những định kiến. Nếu ông không dốc cạn tách trà của ông, thì làm sao tôi có thể nói với ông về triết thuyết của tôi, bởi vì triết thuyết của tôi chỉ dành cho những con người đơn sơ và cởi mở”.

Có dốc cạn tâm hồn, có trở nên nghèo nàn, con người mới có thể được Thiên Chúa lấp đầy. Cái nghịch lý lớn nhất của cuộc đời là khi con người tìm cách lấp đầy tâm hồn mình bằng những của cải chóng qua ở đời này, thì đó cũng là lúc con người cảm thấy trống vắng nhất trong tâm hồn. Trái lại, càng dốc cạn chính mình, càng trở nên nghèo nàn, con người càng được Thiên Chúa lấp đầy, con người càng tìm thấy bình an và hạnh phúc đích thực.

Radio Veritas


Tre Xanh
CA 7-1-18

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 6 năm, 3 tháng #21035




Hai Vì Sao Mỉm Cười

Một vị ẩn sĩ nọ tịnh niệm và chay tịnh đến suốt ngày không động đến thức ăn và nước uống.Từ trên đỉnh núi cao, ai ai cũng thấy có một ngôi sao xuất hiện giữa ban ngày: đó là dấu hiệu trời cao chấp nhận của lễ hy sinh của ông.

Ngày nọ, vị ẩn sĩ quyết định leo lên núi cao. Ông muốn vươn lên cao hơn trong sự khổ chế. Vừa lúc ông đương leo núi, thì một cô bé trong làng chạy tới xin đi theo. Không thể từ chối được, vị ẩn sĩ đành để cho cô bé đi theo. Họ ra đi khi mặt trời vừa lên. Nhưng không mấy chốc, ánh nắng mỗi lúc một chói chang, cả vị ẩn sĩ lẫn cô bé gái đều cảm thấy khát nước. Vị ẩn sĩ vẫn cố gắng khắc phục cơn khát của mình, nhưng ông lại giục cô gái hãy uống nước. Cuối cùng, không ai chạm đến nước. Vị ẩn sĩ không uống nước vì lời thề của mình, còn cô gái không nỡ uống một mình.

Họ càng đi, cơn khát càng dằn vặt. Ðến một lúc, vị ẩn sĩ không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy cô bé phải quằn quại trong cơn khát. Cuối cùng, ông đành lỗi lời thề. Ông cầm lấy nước đưa lên miệng và lúc bấy giờ cô bé gái cũng mỉm cười uống nước với ông. Sau khi đã uống nước, vị ẩn sĩ không dám nhìn lên trời cao nữa. Ông cứ đinh ninh rằng vì sao hiện ra mỗi ngày như một chứng giám cho sự khổ chế của ông, giờ đây có lẽ đã biến mất. Thế nhưng, trước sự ngạc nhiên vỡ lở của ông, khi ông ngước mắt nhìn lên đỉnh núi, ông thấy có hai vì sao lấp lánh như đang mỉm cười với ông.

St

Tre Xanh
CA 18-01-18

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 6 năm, 3 tháng #21039


Thượng đế an bài

Trong đời, hẳn đã có lúc chúng ta tuyệt vọng tự hỏi bản thân: “Tại sao mình phải chịu nỗi khổ này? Nếu như Thượng Đế thật sự tồn tại, vì sao Ngài lại để những chuyện như vậy xảy đến với mình?”

Có một cô gái phàn nàn với mẹ về tình trạng gần đây của cô tệ hại như thế nào: Kỳ thi cuối khóa bị rớt nhiều môn, người bạn trai cô quen đã 3 năm muốn chia tay với cô, người thầy mà cô vô cùng yêu mến cũng mắc bệnh qua đời. Cô gái đau khổ ôm gối thu mình trên chiếc ghế sofa và không ngừng hỏi: “Tại sao?”

Nghe xong những điều ấy, biết rằng con gái đang trải qua những ngày buồn khổ nhất trong cuộc đời nhưng người mẹ không nói gì. Bà đưa tay nựng nhẹ đôi má đang đầm đìa nước mắt của con gái rồi nói: “Chúng ta hãy cùng làm bánh bông lan nhé”.

Dắt tay con gái vào trong bếp, người mẹ chuẩn bị dụng cụ và nguyên liệu làm bánh. Khi nhận thấy con gái không nói lời nào mà chỉ đứng ngây người ở một góc bếp, người mẹ dịu dàng quay sang hỏi:“Con có thích ăn bánh bông lan mẹ làm không?”

“Mẹ biết con thích ăn bánh bông lan mẹ làm nhất mà!”, cô bé nói với mẹ, trên khuôn mặt buồn rầu của cô cố gượng lên một nụ cười.

“Vậy thì tốt rồi!”. Người mẹ mỉm cười nói: “Trước hết, con hãy uống thử số dầu ô liu này xem sao”.

Cô con gái dường như có chút khó tin vào những lời mẹ cô vừa nói, trả lời: “Tại sao vậy mẹ? Con không muốn uống đâu, dầu ô liu khó uống lắm”.

“Thế thì con hãy ăn hai quả trứng này trước vậy”.

Con gái nói: “Mẹ đang đùa con phải không? Con thực không có tâm trạng để đùa với mẹ vào lúc này”.

“Thế thì hãy ăn thử chút bột mì này xem sao”.

“Ăn rồi sẽ đổ bệnh đó mẹ ạ!”, cô gái dường như không kìm chế được sự khó hiểu xen lẫn một chút tức giận.

Lúc này người mẹ mới nói:Tất cả những vật liệu chưa qua chế biến đều rất khó ăn, nhưng khi con trộn chúng lại với nhau sẽ cho ra những chiếc bánh bông lan hương vị thơm ngon tuyệt vời!

Thượng Đế cũng giống như vị đầu bếp làm ra chiếc bánh vậy. Khi chúng ta hỏi bản thân: “Vì sao Ngài lại để chúng ta trải nếm trải những đau khổ này”, chúng ta sẽ không cách nào lý giải những đau khổ kia vì sao mà xuất hiện, sẽ đưa chúng ta đến đâu và sẽ mang lại cho chúng ta kết quả gì?


Nếm trải những khố đau, chúng ta mới thấy được hạnh phúc quý giá nhường nào.

Tuy vậy, điều quan trọng là Thượng Đế biết, hơn nữa Ngài sẽ không để chúng ta trượt ngã, cũng không ngẫu nhiên ban cho chúng ta những nguyên liệu ấy mà không có lý do. Vấn đề thực sự xuất hiện vì chúng ta không biết đối diện và xử lý “những nguyên liệu chưa được nấu chín” trong đường đời của mình như thế nào.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần con muốn thổ lộ những lời trong lòng, Ngài đều đang lắng nghe con! Thượng Đế yêu con, có một kế hoạch kỳ diệu ngay trong sinh mệnh của con. Con có thể nhận biết được Ngài, tin tưởng Ngài, đồng thời tiếp nhận Ngài trở thành Chúa của cá nhân con, cho đến Đấng Cứu Độ của sinh mệnh con.

Thượng Đế yêu quý tất cả chúng ta. Vào mỗi ngày xuân, Ngài ban cho chúng ta những bông hoa nở rộ, thơm ngát. Mỗi buổi sáng sớm, Ngài bảo mặt trời nhô lên để mang đến cho chúng ta ánh ban mai trong lành, tinh khôi. Thật ra, Ngài có thể ngụ ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, nhưng mà, Ngài đã lựa chọn ở trong lòng của mỗi chúng ta!

Bởi vậy, con gái ạ, đừng bao giờ hỏi Thượng Đế câu hỏi “Tại sao?” Chúng ta trước hết luôn luôn phải tự hỏi chính mình. Con đường Thượng Đế ban cho chúng ta là con đường tốt đẹp nhất, nếu có gập ghềnh là bởi vì chúng ta chưa biết cách đi”.


***


Nếu đem các loại cảnh ngộ trong đời người ví với nguyên liệu nấu ăn, vậy thì thái độ, phương thức, năng lực, quan hệ cá nhân và trí tuệ cảm xúc dùng để xử lý những sự việc đó chính là kỹ thuật làm nên món bánh bông lan kia.

Chúng ta vốn không cách nào quyết định rằng một đời của mình chỉ gặp hoàn cảnh thuận lợi, cũng giống như nguyên liệu nấu ăn vốn không nhất định đều là thượng hạng. Nhưng ngon dở của món ăn không nằm tất cả ở nguyên liệu tốt hay dở, chủ yếu nhất vẫn là kỹ thuật của người đầu bếp.

Hay dở của đời người cũng vốn không quyết định bởi gặp được quý nhân hay hoàn cảnh tốt đẹp, quan trọng hơn cả là cách nhìn nhận, đối đãi của con người đối với sự việc.

Có được nguyên liệu tốt vốn không đảm bảo có thể nấu ra được những món ăn ngon. Nếu không có kỹ thuật nấu ăn, không đặt tâm vào công việc đang làm, nói không chừng dù là nguyên liệu thượng hạng lại nấu ra những món khó ăn. Ngược lại, dù vật liệu đơn giản nhưng sau khi qua đôi tay điêu luyện của người đầu bếp cũng có thể trở thành món điểm tâm hợp khẩu vị.

Trong cuộc sống phức tạp và muôn hình vạn trạng này, chúng ta khó tránh đụng phải vấn đề. Tuy nhiên, khi đối diện với khó khăn, ta không nên ôm giữ trong lòng, để nỗi buồn gặm nhấm tâm hồn ta, hãy tìm một người để sẻ chia, tâm sự.

Thổ lộ vấn đề tuy không nhất định có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại có thể khiến tâm trạng trở nên phấn chấn hơn, trái tim cảm thấy ấm áp hơn. Giống như người mẹ trong câu chuyện, trong phút chốc đã có thể giúp con gái thấu hiểu vấn đề, giải tỏa muộn phiền, chán nản.

Khi đối diện với khó khăn, ta không nên ôm giữ trong lòng, để nỗi buồn gặm nhấm tâm hồn ta, hãy tìm một người để sẻ chia, tâm sự.

Nếu đem nguyên liệu và cách nấu ăn ví với đời người, vậy đời người hẳn sẽ có ba loại.

Loại người thứ nhất, bẩm sinh chính là cao thủ nấu ăn, dù nguyên vật liệu không chất lượng nhưng sau khi qua tay anh ta cũng có thể trở thành món ngon.

Loại người thứ hai, chính là sinh ra đã không có tài nấu nướng, dù có nguyên vật liệu cao cấp đến mấy, món ăn được nấu ra cũng rất khó ăn, hơn nữa vẫn không chịu học hỏi để làm ra những món ăn ngon.

Loại người thứ ba, chính là người không biết nấu ăn, những món ban đầu nấu ra cũng không có chút hương vị gì, nhưng trải qua thời gian học tập, rèn luyện, nâng cao tay nghề, người ấy dần dần có thể nấu được những món ăn ngon hợp khẩu vị.

Cho dù chúng ta vốn không thể được như loại người thứ nhất, vừa mới sinh ra đã là thiên tài, nhưng chúng ta lại có thể lựa chọn trở thành loại người thứ ba, trở nên hoàn thiện hơn sau một quá trình cố gắng học tập, nâng cao trình độ và giúp đỡ người khác.
Cuộc sống luôn nằm trong tay chúng ta. Lựa chọn con đường nào hoàn toàn do bản thân quyết định. Vậy tại sao chúng ta không chọn cho mình con đường ngay chính và quang minh, dù khó khăn, gian khổ vẫn có dũng khí theo đuổi tới cùng những điều tốt đẹp và chân chính nhất?

Và khi một cánh cửa đóng lại, hãy nhớ rằng sẽ có những cánh cửa khác mở ra. Điều quan trọng chính là chúng ta có thể thản nhiên để cánh cửa kia đóng lại và dũng cảm bước vào cánh cửa mới bằng sự hào hứng, hy vọng và tin tưởng. Khi đó, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc sống này đâu có khó khăn như chúng ta vẫn nghĩ!
Vũ Dương

NĐC 19/01/2018
Sưu Tầm Từ Nguồn

www.dkn.tv/van-hoa/tai-sao-cuoc-doi-co-n...-do-la-co-ly-do.html

└(≣) LẼ SỐNG. cách đây 6 năm, 3 tháng #21057

Cần học để… ‘QUÊN’ !


Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên,…

Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cú điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại anh.

Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói: “Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi”.

Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.

Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó một nghệ thuật nhân sinh. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua, đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.

Sẵn sàng Quên đi là một cách cân bằng Tâm Lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng: tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình. Bởi lẽ đó, để có được niềm vui và một cuộc sống thanh thản, ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.

Có rất nhiều người thích câu thơ:

Xuân có hoa bách hợp, Thu có trăng.

Hạ có gió mát, đông có tuyết”.

Trong lòng không có việc gì phải phiền lo, ấy mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống một cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.


St
Tre Xanh
CA 23-01-18
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.19 giây
   
© maitruongxuath.org