Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
135 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 2 tháng #12654

Chào Tre Xanh

Lúc nào "Người Xa Quê" cũng rút ra được những bài học trong đời sống, và luôn quan tâm đến mọi người xung quanh.
Nhắc đến đảo làm Thanh Cẩm cũng nhớ tới đảo Pulau Bidong, tới nơi bình yên cũng mừng nhưng nhớ nhà, nhớ người thân quá, lúc đó chỉ nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa, nghẹn ngào lắm.

Thanh Cẩm

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 2 tháng #12745

Chào Chị Cẩm.

Hồi còn bé em thường nghe câu " Đi một ngày đàng, học một sàng khôn " nhưng lúc đó không hiểu rõ, cho đến khi xa nhà mình mới thấy cái gì cũng phải tự học tự làm . Trường đời đã dạy mình khôn lớn phải không chị.

Cám ơn chị theo dõi.


Tre Xanh CA 10-02-2014

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 2 tháng #12746

TẠ ƠN TRỜI , CÁM ƠN NGƯỜI.

Thấm thoát tôi đã sống trên hòn đảo nhỏ bé này được một tuần , thời gian làm cho tôi cũng quen dần với nếp sống nơi đây. Sáng thì ra cầu tàu đổi cá , trưa thì ngủ trưa trên chiếc võng đong đưa cạnh bãi biển , chiều thì lang thang trên bãi biển , thật là một cuộc sống quá hiền hòa và bình dị , đó là cuộc sống của những thuyền nhân nơi đây , trong thời gian chờ đợi trước khi được chuyển về trại tị nạn chính Galang.

- Còn người dân ngư phủ nơi đây thì sao? tôi thầm nghĩ

Sau những ngày ra cầu tàu đổi cá , tuy ngôn ngữ bất đồng nhưng hình ảnh của những người ngư phủ nam dương đã in vào tâm khảm của tôi. Những con người của biển . Và tôi đã bắt đầu yêu biển.

Hôm nay tình cờ tôi gặp anh thông dịch hôm nào , tôi chào và hỏi thăm anh ,tiện tôi cũng muốn biết thêm về đời sống của những ngư phủ nơi đây , tôi hỏi anh .

- Anh có biết họ từ đảo nào đến không ?

- Tôi cũng không biết họ từ đâu đến , nhưng chỉ biết họ được phép vào đây vài tiếng đổi gạo rồi lại ra khơi. không biết nhà họ ở đâu ? và ở đảo nào ?

Anh nói tiếp :

- Nghe đâu họ là thành phần bất hảo, bị đày ra những đảo hoang này để sống và không được về lại đất liền.

Nhìn ra biển anh nói tiếp

- Số người sống xót rất ít , vì họ không quen với biển , một số người mất tích trên biển lúc đánh cá , có người bị bịnh sốt rét chết , vì nơi đây là hoang đảo , có người bị thú rừng ăn thịt , ngoài dừa , cá biển ra , họ rất cần gạo để dự trữ lúc trời giông bão , biển động .

Tôi chợt chạnh lòng và thương cho số phận của họ. Giọng Anh thông dịch trầm lại và nhỏ dần anh nói.

- Họ là những người có trái tim rất lớn , họ tốt lắm em ạ , con tàu của anh dạt vào đảo hoang, may mà có một gia đình người bản xứ giúp , họ không giàu có gì ngoài vườn dừa , ít củ khoai mì và cá tươi mà hằng ngày họ bắt được.

Anh dừng lại cầm ly cà phê lên nhấm một tí rồi kể tiếp.

- Vậy mà họ nuôi tàu của anh gần ba tuần , trước khi Cao Ủy Tị Nạn liên hợp quốc đến đón đi , tụi anh cho họ đồng hồ và ít vàng , họ lắc đầu , có lẽ nơi đây ngoài gạo , cá ra những thứ này không có làm gì được cả , đối với họ đó là những vật vô giá.

Chợt anh nhìn sang tôi với cặp mắt buồn và hỏi tôi. Thế em có biết tại sao những hòn đảo nơi đây lại có những loại thú hung dữ không? tôi vội trả lời

- Nơi nào có rừng là nơi đó có thú.

Anh cười và nói tiếp

- Sau thế chiến thứ hai quân đội Nhật Bổn rút về các đảo hoang nơi đây , chính phủ Nam Dương lúc bấy giờ thả thú dữ lên đảo để giết quân Nhật , nghe đâu có một số thủ lãnh Nhật họ đã tự sát.

Tôi tò mò hỏi tiếp , nếu là thành phần bất hảo , sao họ lại được vào đây? Anh trả lời :

- Thời gian gần đây Cao ủy thấy thuyền nhân cần có thực phẩm tươi , nên cho phép họ vào để trao đổi cá và gạo . Họ rất cần gạo để sống nơi các đảo hoang này.

Anh thông dịch hít một hơi thuốc lá thật sâu , rồi nhìn tôi anh hỏi

- Em có hút thuốc không?

- Dạ em có hút chút chút , hồi còn ở trung học , nhất là thời gian gần đây trước khi đi , em thường trốn Mẹ hút thuốc với mấy đứa bạn trong xóm.

Anh cười và đưa cho tôi gói thuốc còn nguyên , anh nói

- Em cầm gói thuốc này hút đi , Ông Cao ủy mới cho anh một cây , đừng khách sáo

- Dạ cám ơn anh.

Tôi mở và lấy một điếu thuốc ra mồi lửa , đã gần một tháng nay tôi không hút thuốc , hơi đầu tiên tôi hơi bị sặc , thật là phê phần thuốc lá ở đây khác với Sa Mít ở quê nhà. trời cũng gần trưa tôi phải về lều, tôi chào anh .

- Chào anh em về lều ăn cơm trưa

Anh nói với tôi

- Ừ em về , cần gì lên kiếm anh , anh sống trong văn phòng phía bên kia

Anh giơ tay chỉ về phía trái cầu tàu.

Tôi chào anh ra về , trên đường từ cầu tàu về lều không xa lắm , nhưng hôm nay tôi bước sao chậm quá, câu chuyện vừa nghe , hình ảnh của những ngư phủ nơi đây, cứ lẩn quẩn trong đầu tôi , không hiểu sao tôi không về lều mà đi thẳng ra chiếc võng ngoài biển , ngồi hút điếu thuốc dở dang nhìn ra biển tôi thì thầm :

- Tạ ơn trời. Chúng con là những người may mắn , được sinh ra một lần nữa trong lòng của Biển .

Tôi cố hít một hơi thuốc thật sâu, thả khói ra từ từ , mắt nhắm lại mong quên đi những ưu tư trong đầu , mà suốt tuần nay nó rất là vô tư trống rỗng , tiếng sóng biển vỗ vào bờ, mỗi lúc một mạnh hơn tôi lại mở mắt , nhìn ra biển thì thầm .

- Tạ ơn Trời chúng con là những người tị nạn , Xa Quê Hương , không gia đình, không nhà , không cửa , vậy mà hàng ngày chúng con còn may mắn nhận được gạo , và đồ ăn từ những tấm lòng nhân ái trên thế giới gởi về , còn những người dân bản xứ nơi đây họ lại không được như chúng con.

Điếu thuốc gần hết tôi lại lấy ra đốt thêm một điếu nữa , lần này hình như tôi say thuốc thì phải , mắt lờ đờ , lâu lâu nhì ra biển như thấy nhiều đom đóm vậy , tôi cũng muốn thật phê để quên đi những suy tư vừa rồi , nhưng trong đầu tôi lại lẫm bẩm :

- Cám ơn Cao ủy Tị Nạn , người dân Nam Dương , những người lo cho chúng tôi ngay từ buổi ban đầu khi mới được vớt , cám ơn những cơ quan từ thiện và những tấm lòng nhân ái khắp nơi, đã góp tiền và thực phẩm để nuôi chúng tôi .

Tôi mơ mơ màng màng rồi lại thì thầm

- Cám ơn những ngư phủ nơi đây , ngày đêm vật lộn với từng cơn sóng dữ , bắt từng con cá thật tươi đem vào đây nuôi sống chúng tôi, những người xa quê

Chợt một cơn gió lạnh thổi vào , tôi rún mình mở mắt ra , thấy có vị mặn trên môi , không biết mình đã khóc từ lúc nào ?

Trời đã trưa , tôi quên ăn bữa cơm trưa hôm nay , nằm say thuốc trên chiếc võng , tiếng sóng như mọi ngày lại tiếp tục vỗ vào bờ ru tôi vào mộng , nửa mơ nửa tỉnh , trong đầu tôi lại thì thầm.

- Tạ ơn Trời , cám ơn người qua từng hơi thở , cuộc sống của chúng con , của những người xa quê .


KuKu 29 tháng 11 năm 1981



Tre Xanh CA 10-02-2014

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 1 tháng #12923



NGÀY MAI TÔI ĐI


Sáng nay như thường lệ tôi sách gạo ra cầu tàu để đổi cá , tới gần cầu tàu nghe loa phóng thanh thông báo , ngày mai chúng tôi sẽ rời đảo về Galang . Tôi vội quay trở về lều xem mọi người đã dậy chưa ?

Khi trở về mọi người đã ngồi sẵn trong lều , tôi bước vào lều, ngồi xuống và nói .

- Mọi người nghe thông báo rồi chứ?

Ai cũng im lặng nhìn tôi , tôi nói tiếp .

- Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở trên đảo này , ngày cuối cùng trong căn lều nhỏ này , ngày cuối cùng chúng ta sống với nhau .

Mọi người đều im lặng , nhìn nhau trông buồn quá , tuy chỉ có tám ngày sống chung trong căn lều này , nhưng chúng tôi đã qúi mến nhau như người một nhà vậy , ngày mai chúng tôi phải chia tay nhau , không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao ?

Chúng tôi nhìn nhau , chợt tiếng chị Q nói.

- Tôi tụi mình tiếp tục lo cho hôm nay.

Tiếng chị Q đã đánh thức chúng tôi , lo cho ngày cuối trên đảo KuKu này. Chị Q nói tiếp.

- Chúng ta sẽ đem số gạo còn lại ra cầu tàu đổi cá , ăn một bữa cuối cùng rồi mai tính sau.

Mọi người nhìn tôi và gật đầu đồng ý , tôi bỏ gạo vào bao và đi thẳng ra cầu tàu, các ngư phủ đã chờ ngoài đó lâu rồi , hôm nay rất ít người ra đổi cá , có lẽ mọi người lo chuẩn bị để mai lên đường.

Tôi lội ra một thuyền nhỏ , nhìn trong khoang có ba con cá thu lớn còn sống , tôi chỉ vào con cá và giơ tay trả giá .

- Sáu lon gạo một con

Họ lắc đầu, tôi giơ tay lên trả giá.

- Tám lon gạo một con

Người ngư phủ nhìn xuống ba con cá một lúc rồi quay lại phía tôi gật đầu . Tôi đong gạo cho họ và còn dư hơn ba lon , tôi trao số gạo còn lại cho họ, Ông ngư phủ nhìn tôi như muốn nói lời cám ơn, tôi mỉm cười và bê ba con cá thu về lều.

Về đến lều tôi đưa cá cho Chị Q, Chị H làm còn tôi lo thu dọn , hành trang của tôi ngoài cái quần dài rách tơi tả , cái áo sơ mi dài tay đã thấm đậm mầu xăng dầu đang mặc trên người, cái mền cao ủy mới cho ,tôi còn cuốn nhật ký mới viết được vài trang , đó là hành trang của tôi mang theo sang trại Galang.

Buổi cơm trưa hôm nay mọi người ăn rất chậm và không ai nói với ai câu nào cả. không khí như nhà có đám vậy. Cơm xong như thường ngày tôi ra chiếc võng nằm nghỉ trưa , nhưng lần này tôi không ngủ , tôi nhìn hai cây dừa , tay vỗ nhẹ vài cái lên thân nó , tôi thì thầm nói.

- Cám ơn dừa đã cho tôi những giấc ngủ êm đềm và thơ mộng trong suốt tuần qua , NGÀY MAI TÔI ĐI , rời hòn đảo thân thương này nơi dừng chân của tôi của những người xa quê. không biết bao giờ tôi có dịp về lại đây thăm lại hai ông bạn.

Nhìn qua cái võng tôi làm, tôi thì thầm tâm sự

- Mày ở lại đây nhé làm bạn với hai chú dừa này cho vui. Biết đâu mai mốt mày sẽ đón chủ nhân mới , một người như tôi, người xa quê.

Tôi lấy một điếu thuốc , mồi lửa và hút một hơi thật sâu , ngã lưng xuống võng tôi nhìn ra biển , tiếng sóng vẫn vỗ vào bờ như thường lệ , nhưng hôm nay nghe sóng vỗ sao não nề quá , tôi nhìn sóng và biển thì thầm nói .

- Cám ơn biển và sóng đã ru tôi trong suốt thời gian qua , NGÀY MAI TÔI ĐI. Tôi sẽ nhớ biển và sóng, những ngày sống nơi đây đã làm tôi yêu biển nhiều hơn, giờ tôi mới hiểu rỏ hơn , tại sao lòng mẹ lại ví như biển. Sau này cho dù tôi đi đến tận cùng trái đất , biển và sóng sẽ mãi mãi là người bạn tôi thương mến.

Chợt cơn gió thổi mạnh , làm cát trên bờ thổi về phía tôi , vội quay lại đằng sau tránh cát , chợt nhìn thấy căn lều nhỏ tôi làm để tạm cư , hôm nay nhìn nó sao lưu luyến quá , cái nhà của tôi , chạnh lòng tôi thì thầm nói .

- NGÀY MAI TÔI ĐI , bạn ở lại đây một mình nơi đảo hoang này , biết đâu ngày mai bạn sẽ có chủ nhân mới , những người xa quê sẽ đến. Cám ơn bạn đã che nắng che mưa cho tám người chúng tôi trong những ngày tạm cư nơi đảo nhỏ này.

Điếu thuốc cầm trên tay đã tàn hồi nào không hay, tôi đứng dậy và thả bộ trên bãi biển cho khuây khỏa một chút , tôi bước thật chậm , từng bước một , sau hai ba bước tôi lấy giò đá nhẹ lên cát như hờn giận , muốn nói với cát.

-NGÀY MAI TÔI ĐI , tôi sẽ nhớ cát , dấu chân tôi ngày hai buổi trên bãi biển hiền hoà này, không biết đến bao giờ tôi mới trở lại nơi đây , mong rằng mai mốt sẽ có nhiều bàn chân mới đến đây với bạn, những người như tôi , người xa quê.

Tôi đi lang thang như kẻ mất hồn , đến cầu tàu hồi nào không hay , nhìn ra biển , xa xa bóng chiếc thuyền ngư phủ họ đang thả lưới, tôi lưu luyến nhìn họ , tôi muốn từ dã họ nhưng không có cơ hội , vì NGÀY MAI TÔI ĐI , tôi nhìn ra khơi nói thì thầm nhờ gió nhắn với họ.

- NGÀY MAI TÔI ĐI , xin tạm biệt , tôi cũng không biết mình sẽ về đâu ? nhưng tôi đã ghi sâu hình ảnh những con người dân bản xứ , nhân hậu, tốt bụng nơi đây vào trong ký ức của tôi.

Ngày mai tôi sẽ không còn thấy họ nữa , trời cũng đã về chiều tôi vội về lều phụ bữa cơm tối , bữa cơm cuối cùng trên hòn đảo này.

Thế rồi bữa cơm sau cùng của chúng tôi đã dọn ra , hôm nay thật đặc biệt với món cá thu chiên dòn , đồ ăn ngon hơn mọi bữa nhưng nhìn ai cũng buồn buồn ,không muốn ăn , riêng tôi hôm nay nuốt cơm sao cứ nghẹn ở cổ họng , mắt ai cũng đỏ hoe , bổng Thầy T cất giọng buồn buồn nói.

- Cám ơn hai chị , hai em D và V đã cho tui sống chung trong căn lều này , tuy là khác tôn giáo , nhưng trong mấy ngày qua , chúng ta đã sống đúng tình người , tui sẽ nhớ mãi , khi về Galang tui sống trên chùa có dịp lên chùa thăm tui nha.

Thầy lấy tay gạt nước mắt , thế là ai cũng sụt sùi. tôi chịu không nổi cái cảnh chia tay , đã một lần chia tay Mẹ, anh chị em , ruột đau như cắt rồi, giờ phải chia tay gia đình nhỏ này . Tôi bỏ chạy ra cái võng cạnh bãi biển , lấy tay lau nước mắt , lấy gói thuốc , đốt một điếu nhìn ra biển, xa xa ánh đèn tàu ngoài khơi làm tôi bồi hồi da diết , tiếng sóng vỗ đêm nay nghe thật hiền hoà từ từ vỗ nhẹ vào bờ như than thở , hờn trách , không khí thật yên tĩnh , bỗng tiếng nhạc phát lên từ loa phát thanh

- Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về..........(tiếng hát Khánh Ly)

Tôi đến nằm trên võng nhì ra biển, nghe tiếp bản nhạc , Biển nhớ sao buồn quá, và cũng chính đêm nay bài Biển nhớ đã in vào ký ức tôi , của những người xa quê.

NGÀY MAI TÔI ĐI...........biển nhớ tên tôi.......


KuKu ngày 30 tháng 11 năm 1981

Tre Xanh CA 09-10-2014

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 1 tháng #12932

Tre Xanh mến,
Hồi Ký của TX không nên nói là hay ,mà nói là quá hay ,
chỉ có người vượt biển mói hiểu được cái cơ ,cái cực ở đảo,
CN ở hoàn cảnh gần giống TX.Nhất là bản nhạc của Khánh Ly này,
buổi chiều ngồi trên bãi biển nghe sóng biển vỗ về,giọng hát
KL đã làm CN muốn Khóc vì nhớ người... nhớ nhà... nhớ Qưê.
Hai chữ bạn bè ,Thầy Cô lúc đó làm cho ta mủi lòng,thương nhớ.
(hôm nay gió lớn,mưa ,lạnh ,lá rụng nhiều ....à thu đến)
Thân
9.10.2014
Tran

└(≣) HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ cách đây 10 năm, 1 tháng #12933

Chào Thế Dũng!
Bài viết "HỒI KÝ NGƯỜI XA QUÊ"rất chân chính,sâu sắc,cay đắng và cảm động.Nếu như thời gian cho phép quay trở lại năm 1981,Thế Dũng có còn muốn quyết định từ giã Mẹ và anh chị em để lên đường vượt biên nữa hay không?
Thân
Mỹ Dung 78-81
Oct 09/2014
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.12 giây
   
© maitruongxuath.org