Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
15 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1
  • 2

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

└(≣) CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH của O'Henry cách đây 9 năm, 4 tháng #14217

ÔNG KHỔNG LỒ VÀ EM BÉ TÍ HON

Ngày xửa ngày xưa, có một ông khổng lồ. Ông có một tòa nhà lớn bao quanh là một khu vườn rộng với cỏ hoa bốn mùa tươi tốt. Đặc biệt là những cây đào mùa xuân hoa nở trắng, mùa thu trái chín hồng. Từng đàn chim nhỏ tíu tít bay về líu lo những khúc hát thanh bình. Cứ mỗi chiều tan học, các em nhỏ lại rủ nhau đến khu vườn để vui đùa, tung tăng chạy nhảy.

Thế rồi một hôm, ông khổng lồ có việc phải đi vắng lâu, khi về, ông bắt gặp lũ trẻ nghịch ngợm đu mình trên cành đào ở giữa vườn làm gãy mất một cành có nhiều nụ nhất. Tiếc quá, ông nổi giận hét lên một tiếng kinh khủng, làm các em hoảng sợ bỏ chạy. Ông lại tự tay xây một bức tường cao vây cả khu vườn lại, bên ngoài ông viết thêm mấy chữ thật to: CẤM VÀO ! Từ đó, các em nhỏ không còn dám bén mảng đến chơi ở khu vườn xinh đẹp ấy nữa...

Mùa thu, mùa đông, rồi mùa xuân nối gót, khắp nơi trăm hoa đua nở, chim hót líu lo, chỉ trừ có cảnh vườn ở đây là mùa đông vẫn ngự trị, dứt khoát không chịu ra đi. Thiếu những bóng dáng dễ thương, thiếu tiếng nói cười, thiếu cả những bước chân tung tăng của các trẻ thơ, hoa đào đã không chịu nở, đàn chim đã không chịu bay về.

Bên khuôn cửa sổ, ông khổng lồ ngồi co ro nhìn ra khu vườn giá lạnh hoang vắng, ông chép miệng: “Sao mùa xuân lại không thấy đến đây nhỉ ?” Quả thật, mùa xuân đã không đến, mùa hè cũng đi vắng, và mùa thu thì chỉ chịu đến thăm các vùng quanh đây. Ở đó, trái cây đã chín mọng đỏ, còn nơi đây thì cành đào vẫn tuyết trắng trơ trụi !

Một buổi sáng, bỗng ông khổng lồ giật mình thức giấc vì có tiếng chim hót vui tươi bên cửa sổ khiến ông lặng cả người. Lâu lắm rồi, ông đã không còn được nghe những khúc hát của loài chim. Ồ, mà hình như đâu đây lại còn có một mùi hương xuân thơm ngát. Ông bất giác nhìn ra vườn. Ô kìa, từ một lõ nhỏ vỡ ra ở chân tường, từng em nhỏ đang chui vào khu vườn, mắt lấm lét đề phòng. Thế rồi, yên tâm rằng ông khổng lồ không có mặt, chúng bắt đầu trèo lên ngồi vắt vẻo trên các cành đào, làm cho tuyết rơi xuống từng mảng lớn...

Thật không ngờ, những chồi non liền nhú ra, nụ liền nở hoa, hoa liền kết trái, tất cả đều nhanh như một phép lạ thần kỳ. Ở một góc vườn, lại có một em bé tí hon đang cố nhón chân trèo lên một cành đào thấp nhất mãi mà không được, cậu đành đứng khóc thút thít một mình. Lòng ông khổng lồ bấy lâu nay đã khép kín giá lạnh như băng tuyết, giờ đây, trước cảnh vật rộn ràng, và nhất là trước hình dáng bé nhỏ dễ thương ấy, tâm hồn ông như ấm lại và mở toang bao dung. Ông đã hiểu vì sao mùa xuân chẳng chịu đến thăm khu vườn của ông.

Vừa ân hận vừa sung sướng, ông khổng lồ mở bung cửa nhà, chạy ào ra vườn làm cho lũ trẻ kinh hoàng ù té chạy nấp vào các gốc cây, hồi hộp chờ đợi một cơn thịnh nộ. Tức thì, mùa đông quay trở lại ngay, tuyết gió lại vi vu, các bông hoa và chồi non co mình lại. Chỉ riêng có em bé tí hon ở giữa vườn là vẫn đứng đó, mắt nhòa lệ vì tủi thân.

Ông khổng lồ nhẹ bước tới, bế xốc em bé rồi nhẹ nhàng nâng cho em ngồi vắt vẻo lên một cành đào. Tức thì hoa lại nở rộ, chim lại hót vang. Em bé sung sưỡng vòng đôi tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt ông khổng lồ ngang tầm mặt của em mà hôn nhẹ lên đôi má già nua đang ràn rụa nước mắt vì xúc động. Các em bé chung quanh thấy vậy thì lại rủ nhau ùa đến, mang theo của mùa xuân vui tươi rộn rã...

Ông khổng lồ giang rộng tay, dịu dàng tuyên bố: “Các cháu ơi, từ nay khu vườn này sẽ là của các cháu mãi mãi !” Bức tường cao bị chính tay ông phá đổ trong phút chốc. Mọi người qua lại đều ngạc nhiên khi thấy một ông khổng lồ đang đùa vui hồn nhiên với một bầy trẻ tí hon ngay giữa khu vườn có hoa đào nở ra trắng xóa...

Từ đó, chiều nào các em học xong ở trường, cũng vội chạy a đến vây quanh ông khổng lồ vui tính. Chợt một hôm, ông chú ý hỏi thăm lũ trẻ về em bé mà ông đã bồng lên dạo nọ, các em đều trả lời không biết, mà cũng chẳng thấy em đến chơi một lần nào nữa...

Năm tháng dần trôi qua, em bé tí hon dễ thương ấy vẫn bặt tăm, còn ông khổng lồ thì già hẳn đi, râu tóc bạc phơ. Khi ngồi kể truyện cổ tích cho lũ trẻ, ông vẫn không quên nhắc tới cậu bé lạ lùng nọ...

Thế rồi, vào một buổi sáng cuối đông, ông khổng lồ lại ngồi nhìn xem cảnh khu vườn qua khung cửa sổ. Bỗng, ông mở to đôi mắt ngạc nhiên, vì ở chính giữa vườn, riêng mình cây đào đã sớm nở hoa xanh lá một cách kỳ diệu. Và ông đã trông thấy em bé tí hon mà ông hằng thương nhớ đang đứng dưới gốc cây, cố vói lên cành đào thấp nhất y như năm nào.

Ông khổng lồ mừng rỡ đến bật khóc, quên cả tuổi già, chạy vội ra, bế xốc em lên. Bỗng, ông cũng chợt nhìn thấy nơi lòng đôi bàn tay nhỏ nhắn của em có hai vết thương tròn còn rươi rướm máu, lại còn hai vết thương ở hai bàn chân tí hon của em nữa ! Bàn tay ông đang đỡ lấy bên hông em cũng thấy máu thắm đang nhỏ ra từng giọt, từng giọt. Ông vừa giận dữ vừa xót xa kêu lên: “Sao lại thế này ? Ai đã làm cho cháu bé của ta bị thương như thế này ? Ai ? Ai vậy cháu ? Nói mau cho ông biết đi !”

Em bé nhìn vào đôi mắt trợn to của ông khổng lồ một lúc rồi dịu dàng nói: “Ông ơi, đó chính là những VẾT THƯƠNG DO TÌNH YÊU đã gây nên ông ạ !” Ông khổng lồ vụng về quỳ gối xuống tròn xoe mắt hỏi em: “Cháu bé ơi, thế cháu là Ai vậy ?” Em bé không đáp, chỉ mỉm cười hiền hòa.

Mãi một lúc sau, em mới thỏ thẻ: “Ông ơi, ông cho phép cháu được chơi trong khu vườn của ông một lần này nữa thôi nhé. Ngày mai, cháu đã phải về Nhà của Cha cháu. Ở Nhà cháu cũng có một khu vườn đẹp lắm. Có dịp, cháu sẽ mời ông lên chơi Nhà cháu để đáp lễ. Cháu tin rằng ông sẽ thấy hạnh phúc, và ông sẽ ở lại mãi mãi trong khu vườn Nhà cháu. Ông nhận lời mời của cháu, ông nhé !”

Và buổi chiều hôm sau, khi mùa đông vừa kịp nhường bước cho xuân đến, khi tan học về, các em nhỏ lại ghé chơi khu vườn như thường lệ thì thấy ông khổng lồ đã ngủ yên nghỉ vĩnh viễn ngay dưới gốc cây đào. Đôi môi ông tươi thắm một nụ cười như đang say ngủ trong một giấc mơ tuyệt vời. Hoa đào nở sớm đã rụng xuống phủ lên trên thân mình ông và cả một vùng chung quanh trắng xóa...

Phóng tác theo một truyện ngắn
của văn hào OSCAR WILDE.


NĐC 15-12-2014

└(≣) NHỮNG CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH 2014 cách đây 9 năm, 4 tháng #14307

Chuyện cảm động mùa Giáng sinh được triệu người chia sẻ.


Trước cửa hàng Noel, cậu bé tần ngần với chút tiền lẻ để mua hoa hồng và búp bê gửi mẹ tặng em gái đã qua đời trong tai nạn giao thông. Người mẹ của cậu cũng sắp ra đi.

Những câu chuyện có thật dưới đây xảy ra trước những ngày đón Giáng Sinh năm nay đang được hàng triệu người trên thế giới chia sẻ.


1. Nên duyên vợ chồng nhờ món quà Giáng sinh

Câu chuyện tình yêu "nửa vòng trái đất" được anh Tyrel Wolfe (người Mỹ) và chị Joana (người Philippines) kể lại trên trang Maskonline thu hút sự quan tâm của hàng triệu người trên khắp thế giới. 14 năm trước, tức vào năm 2000, một bé gái từ Philippines bất ngờ nhận được hộp quà Giáng sinh từ cậu bé 7 tuổi ở một thị trấn nhỏ của Idaho (Mỹ), cách đó hơn 11.000 km.



Tyrel Wolfe và Joana đã nên duyên vợ chồng từ món quà Giáng sinh đặc biệt. Ảnh: Gmanetwork.

Tyrel cho biết ngày ấy đã tự gói hộp quà để gửi đến một chương trình từ thiện Cơ đốc giáo với mục đích trao gửi niềm vui Giáng sinh đến các bạn nhỏ khác trên thế giới. Bé gái Joana đã nhận được nó khi tham gia học lớp Thánh kinh mùa hè ở thành phố Quezon, ngoại ô Manila. Trong chiếc hộp ấy có một món quà và bức ảnh cậu bé mặc áo cao bồi, tay cầm dây thừng với dòng chữ ghi họ tên và địa chỉ.

Thích thú với món quà nhỏ, Joana đã viết một bức thư để cảm ơn. Lá thư ấy không đến được với cậu bé kia. Bẵng đi 11 năm, một lần tình cờ tìm kiếm cái tên Tyrel Wolfe và địa danh Idaho trên Facebook, Joana đã kết bạn với chính người tặng món quà nhỏ cho mình năm xưa. Họ cùng nhau ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu và chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Từ đó tình cảm ngày càng lớn dần lên.




Cô bé Joana với món quà 14 năm trước, giờ đây hạnh phúc bên người chồng từ nửa vòng trái đất.


Tháng 3/2013, lần đầu tiên Tyrel bay đến Manila gặp cô gái đã làm trái tim anh xao xuyến khi trò chuyện qua mạng. Vừa nhìn thấy Tyrel, Joana òa khóc trong hạnh phúc. Sau đó hơn nửa năm, cặp trai gái quyết định kết hôn. Mỗi vị khách tham dự lễ cưới được yêu cầu mang theo một hộp quà để làm từ thiện. Qua câu chuyện của mình, Tyrel kêu gọi mọi người hãy mở lòng chia sẻ những món quà nhỏ để đem đến hạnh phúc cho những trẻ em khắp thế giới. Biết đâu chính người cho đi lại nhận được niềm hạnh phúc kỳ diệu như anh hôm nay.


2. Cậu bé ung thư được cả khu phố tổ chức đón Giáng sinh sớm

Ethan Van Leuven (4 tuổi, tại Utah, Mỹ) đã chiến đấu với căn bệnh bạch cầu lymphoblastic cấp tính suốt 2 năm qua. Các bác sĩ thông báo em chỉ sống được thêm một thời gian ngắn nữa. Biết cậu bé rất thích được tham gia lễ hội Giáng sinh nên đông đảo cư dân của thị trấn Utah quyết định giúp em có những giây phút hạnh phúc nhất trong đời bằng việc tổ chức sự kiện "3 trong một": Mừng Giáng sinh, Halloween và cả sinh nhật của em rực rỡ trong suốt 10 ngày.

Ethan đã được mặc bộ đồ siêu nhân mà em thích, ngồi trên xe đẩy đi tham quan khắp thị trấn và đi "đòi kẹo" trong lễ hội ma quỷ. Em cũng diện bộ quần áo ông già Noel và cười vang khi cùng mọi người đón lễ Giáng sinh sớm trong bầu không khí rực rỡ.



Ethan bên cây thông Noel.Cả gia đình và tất cả mọi người trong thị trấn sẽ giúp Ethan có những khoảnh khắc đặc biệt nhất trong những ngày cuối đời. Giáng sinh là ngày lễ mà Ethan thích nhất.




Giáng sinh là ngày lễ Ethan thích nhất. Gia đình và tất cả mọi người trong thị trấn đã giúp em thỏa ước mơ nhỏ bé này trong những ngày cuối đời.


3. Nỗi đau của một gia đình

Đây là nguyên văn câu chuyện có thật được tác giả kể lại trên trang Bestchristmasstories.

Bước đến gian hàng mùa Giáng sinh, tôi nhìn thấy một cậu bé chừng 5 tuổi đang cầm một con búp bê rất xinh xắn. Cậu bé cứ dịu dàng vuốt tóc con búp bê. Tôi không rời mắt khỏi cậu mà quên mất việc của mình. Một phụ nữ nói với cậu bé rằng cháu không có đủ tiền mua con búp bê đó đâu, song em vẫn tiếp tục ôm nó.

Tôi đi tới và hỏi xem cậu định mua búp bê cho ai. Cậu bé nói: "Đây là con búp bê em gái cháu rất thích. Nó tin ông già Noel sẽ mang đến cho nó". Tôi bảo với cậu rằng có thể ông già Noel sẽ làm như vậy. "Không, ông ấy không thể đến chỗ em gái cháu được. Cháu phải gửi con búp bê này cho mẹ, để mẹ mang đến cho em", cậu trả lời. Khi được hỏi em gái đang ở đâu, cậu bé với đôi mắt buồn rười rượi: "Em đã về với Chúa rồi. Bố bảo, mẹ cũng sắp sửa đến nơi có em gái cháu".

Tim tôi như ngừng đập. Cậu bé nhìn tôi lần nữa và nói: "Cháu bảo bố nói với mẹ đừng đi. Cháu bảo bố dặn mẹ hãy chờ cháu về đã". Rồi cậu khoe với tôi một bức ảnh của cậu. Bức ảnh vừa được chụp trước cửa hàng. "Cháu muốn mẹ mang theo bức ảnh này, để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ nhiều lắm. Cháu ước mẹ đừng đi, nhưng bố bảo mẹ phải đi với em".

Lựa lúc cậu bé không để ý, tôi đưa tay vào ví của mình và lôi ra một nắm tiền lẻ. Tôi bảo: "Vậy chúng ta cùng đếm lại tiền lần nữa nào". Sau khi đếm xong chỗ tiền đã được tôi kín đáo luồn thêm vào một ít, cậu bé thì thầm nói: "Cảm ơn Chúa đã cho con đủ tiền". Rồi cậu bảo với tôi: "Cháu xin Chúa cho cháu có đủ tiền mua búp bê để gửi cho em và Chúa đã nghe. Cháu thầm ước có đủ cả tiền mua cho mẹ một bông hồng trắng nữa. Cháu không xin Chúa, vậy mà Người vẫn nghe thấy. Mẹ cháu yêu hồng trắng lắm".

Bỗng dưng, có điều gì đó như vụt qua trí óc tôi. Tôi nhớ lại mẩu tin đọc trên báo vài hôm trước: Chiếc xe tải đâm phải xe hơi, làm thiệt mạng một bé gái. Mẹ của cô bé bị thương rất nặng. Trước tình trạng sống dở chết dở của người mẹ, gia đình nạn nhân đang cân nhắc về việc chấm dứt sự sống của bà.

Mấy ngày sau, báo lại đưa tin, người phụ nữ trẻ trong vụ tai nạn trên đã chết. Tôi không biết cậu bé tôi gặp hôm Giáng sinh có liên quan gì đến những nạn nhân xấu số kia không. Không nén nổi tò mò, chiều muộn ngày hôm đó, tôi mua một ít hồng trắng đến nhà tang lễ. Ở đó, tôi nhìn thấy ảnh người phụ nữ với một bông hồng trắng và con búp bê trên tay. Bên cạnh là ảnh cậu bé chụp trước cửa hàng.

Tôi rời khỏi nhà tang lễ với đôi mắt đẫm nước. Cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi. Tôi quá xúc động trước tình cảm của cậu bé dành cho mẹ và em gái. Nhưng chỉ trong vài giây, người tài xế xe tải đã xé tan cuộc sống của cậu ra hàng trăm mảnh.



TS (st) 22.12.14

└(≣) NHỮNG CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH 2014 cách đây 9 năm, 4 tháng #14327

Câu chuyện Giáng Sinh

└(≣) NHỮNG CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH 2014 cách đây 8 năm, 4 tháng #17622

  • Thanha
  • không trực tuyến


Chào các em và nhất là Đức Chánh (thầy giáo dạy giáo lý cho trẻ em)


Mùa giáng Sinh năm nay yên vắng quá! TC xin đưa tiếp câu chuyện Giáng sinh thứ tư, mong góp không khí cho mùa Giáng Sinh thêm hạnh phúc và ấm áp.

Mời tất cả các em chia sẻ với các bạn về chủ đề này, sưu tầm hay sáng tác đều quí như nhau. Mong thay!


CÂU CHUYỆN THỨ 4


Hôm đó đã là vài ngày trước Giáng sinh. Mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Hary và Rosie nằm dài dưới sàn phòng khách xem TV.

“Em muốn có nó vào Giáng sinh” - Rosie nói khi nhìn thấy trên màn hình TV một con búp bê biết khóc. Khi chú gấu Teddy biết nhảy múa xuất hiện trong chương trình quảng cáo, Rosie lại nói: “Em muốn cả nó nữa”.

“Em phải viết một danh sách những gì em muốn gửi ông già Noel. Nếu không thì ông ấy chẳng biết được em muốn gì đâu”.

“Nhưng em không biết viết” - Rosie, cô bé mới 3 tuổi rưỡi trả lời.

Đột nhiên cô bé nảy ra một ý định. “Anh viết đi, Harry” - cô bé nói.

Harry rên rỉ. Cho dù là cậu nhóc biết viết, nhưng mà cũng phải loay hoay mất khá nhiều thời gian. Cậu lại vừa vất vả lắm mới hoàn thành được bức thư của mình.

“Anh không thể” - Harry nói. “Viết lâu lắm. Em nhờ mẹ ấy”.

“Mẹ!” - Rosie vừa đi vào bếp vừa gọi. “Anh Harry không viết thư gửi ông già Noel hộ con”.

Mẹ giúp Rosie viết danh sách những món quà cô bé muốn vào Giáng sinh. Khi đã xong, mấy mẹ con đặt thư vào phía trên lò sưởi, chỗ ống khói. “Nhưng làm thế nào ông già Noel nhận được thư của con?”, Rosie hỏi mẹ.

“Ông già Noel sẽ cử Rudolf hoặc một trong những con tiểu yêu xuống lấy” - Harry trả lời trong khi tắt TV, quay ra chờ ăn tối.

“Thế sao ông già Noel không tự tới? Em muốn gặp ông”.

“Em không thể gặp ông ấy được. Tại vì ông già Noel không muốn trẻ con nhìn thấy mình” - Harry trả lời.

“Nhưng em muốn gặp ông già Noel cơ. Rất muốn!”.


Rosie muốn gặp được ông già Noel tới nỗi cô bé nói về chuyện đó suốt cả ngày. Cuối cùng, mẹ phải hứa là sẽ đưa cô bé đến cửa hàng để gặp ông.

Thế là, một buổi sáng, mấy mẹ con ăn mặc thật đẹp, khởi hành từ sớm đến cửa hàng. Dẫu vậy, người xếp hàng đợi ông già Noel ở đây đã đông kín.

“Cô e rằng sẽ phải đợi khoảng 2 tiếng đấy” - một người phụ nữ tốt bụng trong bộ đồng phục nhân viên cất lời.

“Ôi không”, Harry nói. “Chúng ta không thể đợi đến 2 tiếng được”.

“Nhưng em muốn gặp ông già Noel”, Rosie quả quyết.

“Đó là cả một khoảng thời gian dài chờ đợi đấy”, mẹ nói. “Thay vì đợi, chúng ta nên đi ra quầy đồ chơi hoặc đi ăn bánh, uống cà phê”.

“Vâng”, Harry đồng ý ngay.

“Không. Con muốn đợi”. Rosie nói.

Thế là mấy mẹ con cùng đợi, và đợi. Harry cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát, vừa buồn chán nữa, nhưng Rosie bảo cô bé sẽ rất buồn nếu không gặp được ông già Noel.

Đột nhiên Harry nghĩ ra một cách. Cậu bé thì thầm vào tai em, nhỏ đến nỗi mẹ còn không nghe thấy.

“Anh biết có cách để đánh lừa ông già Noel”. Harry cho em biết kế hoạch của mình. Rosie nghĩ rằng đó là một kế hoạch tuyệt hảo.

Rosie kéo áo mẹ: “Mẹ, thực ra con cũng chẳng buồn đâu nếu không gặp được ông già Noel. Con muốn ăn bánh”.

Thế là bọn nhóc theo mẹ đi ăn bánh và dùng chút đồ uống. Sau đó chúng được thỏa sức đi ngắm quầy đồ chơi. Nhưng hai anh em chẳng mua gì bởi đã rất gần Giáng sinh rồi, đến hôm ấy thế nào chẳng được mở quà thỏa thích.

Tối ngày Giáng sinh. Harry và Rosie đang bày đĩa bánh giáng sinh cho ông già Noel. Harry lấy đĩa ra từ trong tủ còn Rosie cẩn thận đặt lên đó những chiếc bánh. Kế đó Harry lại tìm trong tủ lạnh một củ cà rốt đặt bên cạnh bánh.

“Chúng mình có nên bày cả một cốc sữa nữa không anh nhỉ?” - Rosie hỏi. Cô bé vốn luôn thích uống một cốc sữa trước khi đi ngủ.

“Cũng được” - Harry mở tủ lạnh lấy hộp sữa ra.

Harry và Rosie tiếp tục bày thêm một ít đồ ăn vặt rồi đi lên nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho cú đánh lừa ngoạn mục với ông già Noel.

Rosie chạy đi lấy đèn pin trong hộp dụng cụ của bố. Harry thì lấy sợi dây Rosie hay nhảy đặt dưới gầm giường.

Harry và Rosie đều có phòng riêng nhưng vì hôm nay là Giáng sinh, mẹ nói hai anh em nên ngủ cùng phòng. Bố đã mang sang phòng Rosie cái giường bạt cho Harry nằm. Hai anh em đi xuống nhà chúc bố mẹ ngủ ngon.

“Chúng con đi ngủ được chưa ạ?”, Rosie hỏi.

Mẹ lấy làm ngạc nhiên: “Mẹ không nghĩ là vừa nghe thấy con đòi đi ngủ đâu, Rosie”.

“Hẳn là con rất háo hức muốn nhận quà Giáng sinh rồi phải không con yêu?”, bố đặt tờ báo đang đọc xuống, ngẩng mặt lên nói với Rosie.

Bố đưa hai anh em về phòng ngủ. Hai anh em đặt tất ở cuối giường. “Bố kể cho các con nghe một câu chuyện nhé?”, bố vừa hỏi vừa đi về phía kệ sách.

“Thực ra, bố có phiền không nếu chúng con không nghe chuyện đêm nay?”, Harry hỏi.

“Ồ, cũng được. Vậy các con đi ngủ đi, và thật ngoan đấy nhé. Bố không muốn nghe hai anh em nói chuyện cả đêm đâu”.

Khi bố đã ra khỏi phòng, Rosie bật đèn pin. Cô bé cần phải chắc chắn rằng mình không ngủ thiếp đi mất, nếu không kế hoạch sẽ đổ bể…

Cánh cửa bắt đầu kêu cọt kẹt. Rosie ngồi ngay dậy, bật đèn pin. Nhưng hóa ra đấy chỉ là anh Harry đi vệ sinh, không phải ông già Noel đến.

Rosie lại nằm xuống giường chờ đợi thêm chút nữa. Cô bé lại nghe cánh cửa bắt đầu mở.

“Harry!” - cô bé khẽ gọi anh. Harry đã đợi sẵn với sợi dây của em trong tay, sẵn sàng quấn quanh người ông già Noel để ông không thể đi khỏi mà chưa nói chuyện với chúng.

Cánh cửa mở ra, và… mẹ bước vào.

“Chào các con. Mẹ vào hôn hai anh em. Chúc các con ngủ ngon. Harry, con làm gì với dây nhảy của Rosie thế? Đến giờ ngủ rồi”.

Sau khi mẹ đi ra, hai anh em ngồi dậy nói chuyện thêm một lúc. Chẳng lẽ ông già Noel không bao giờ đến ư?

… Harry mở mắt. Bên ngoài trời vẫn tối nhưng chiếc tất của Harry ở cuối giường, thực ra nó giống một cái bao hơn là một chiếc tất, trong có vẻ phồng ra.

“Rosie!”, Harry lay em. “Rosie, ông già Noel đã tới đây. Chúng ta bỏ lỡ mất rồi”.

Rosie ngồi dậy và bắt đầu dụi mắt.

“Ôi thực sao, em muốn gặp ông già Noel”.

Harry đi ra khỏi giường để bật đèn. “Chúng mình mở được không?” - Harry nhìn vào những món quà.

Thay vì trả lời anh, Rosie thò tay vào trong cái bao của mình kéo ra một hộp quà. Cô bé xé bỏ giấy.

“Ôi, em không muốn cái này”.

Harry nhìn vào quả bóng mà Rosie không thích. Cậu đã ao ước có nó biết nhường nào.

Ồ, đằng nào Harry cũng có món quà của riêng mình. Cậu bé xé bỏ hộp giấy. Một con búp bê biết khóc. Không đời nào. “Anh không thích cái này” - Harry cũng bắt đầu nói.

Rosie tiếp tục mở món quà thứ hai của mình - một chiếc máy bay đồ chơi.

Món quà thứ hai của Harry còn tệ hơn - một chiếc váy hồng.

Càng mở quà, hai anh em càng thất vọng.

“Ồ, ít ra anh cũng có thể ăn cái này” - Harry kéo ra một túi kẹo khi đã ngồi giữa chú gấu Teddy biết nhảy múa, một túi kẹp tóc, và một quyển truyện cổ tích.

Bố mẹ đi vào phòng.

“Ồ các con đã dậy rồi”, mẹ nói. “Những món quà thế nào hả các con?”.

“Tệ hại ạ!”, Harry nói.

“Kinh khủng!”, Rosie tiếp lời.

“Ý các con là sao?”, bố hỏi.

Bố nhìn xuống quà của Harry, rồi quà của Rosie.

“Các con có nghĩ mình đã lấy nhầm tất không?”.

Đột nhiên tất cả đều sáng tỏ.

Harry cuối cùng cũng vui với các nhân vật trong phim Thunderbirds, chiếc tàu thủy có điều khiển từ xa và giày đá bóng. Rosie thì hôn chi chít vào em búp bê biết khóc.

“Em biết không Rosie”, Harry nói. “Chúng ta đã cố gắng đánh lừa ông già Noel, nhưng cuối cùng, chính ông ấy lại đánh lừa chúng ta đấy!”.


TC (st) 21.12.15

└(≣) NHỮNG CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH cách đây 8 năm, 4 tháng #17628

Để tiếp nối những câu chuyện trên, em mượn một chuyện sưu tầm mà Đức Anh đã đăng trong FB

Giấy gói màu vàng

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông làm việc rất vất vả nhưng gia đình cũng chỉ đủ ăn. Năm đặc biệt ấy trước lễ Giáng Sinh vài ngày, ông đã phạt đứa con gái năm tuổi của mình sau khi biết rằng cô bé đã sử dụng hết cuộn giấy gói màu vàng đắt tiền duy nhất của gia đình.

Khi tiền bạc khan hiếm, ông trở nên khó chịu hơn vào đêm vọng Giáng sinh, ông thấy rằng cô bé đã dùng tất cả giấy gói màu vàng đắt tiền để trang trí chiếc hộp đựng giày mà cô bé đã đặt dưới gốc cây Giáng Sinh. Ông còn để ý đến cô bé đã được tiền ở đâu để mua những gì ở trong chiếc hộp đựng giày ấy.

Tuy nhiên, sáng hôm sau cô bé đầy hứng thú, đưa hộp quà cho bố cô và nói, “Thưa bố, món quà này con dành cho bố!”

Khi ông nhận chiếc hộp, người bố đã bị lúng túng bởi những phản ứng thái quá trước đó của mình, bây giờ ông cảm thấy hối hận về việc mình đã phạt con.

Nhưng khi ông mở chiếc hộp đựng giày ra, ông thấy nó trống rỗng và một lần nữa bừng bừng cơn giận. “Mày không biết gì à, bà nhãi con,” ông nói với vẻ đay nghiến, “khi mày cho ai đó một món quà, bổn phận là phải có một cái gì để ở bên trong gói!”

Cô bé ngước lên nhìn ông với những giọt nước mắt buồn bã tuôn rơi từ khóe mắt và thì thầm: “Bố ơi, nó không trống rỗng đâu. Con đã thổi những nụ hôn vào nó cho đến khi đầy tràn rồi Bố ạ!”

Người cha như bị nghiền nát. Ông quỳ xuống trên đầu gối của mình và vòng tay ôm cô con gái yêu quý. Ông xin cô bé tha thứ cho sự tức giận vô cớ của mình.

Một tai nạn đã cướp đi cuộc sống của cô bé chỉ một thời gian ngắn sau đó. Câu chuyện được kể rằng người cha giữ hộp vàng nhỏ này trên giường của ông suốt những năm tháng tất cả đời mình. Bất cứ khi nào ông nản lòng hoặc phải đối mặt với vấn đề khó khăn, ông mở chiếc hộp, lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nhớ lại tình yêu của đứa con xinh đẹp này đã đặt những nụ hôn trong đó.

Trong một ý nghĩa rất thực tế, mỗi người trong chúng ta đã được ban cho một hộp vàng vô hình ngập tràn tình yêu vô điều kiện và những nụ hôn từ con cái, gia đình, bạn bè và Thiên Chúa của chúng ta. Không có thứ của cải nào quý giá hơn có thể gìn giữ.


(The Gold Wrapping Paper)

Jos. Tú Nạc, NMS sưu tầm


NĐC 21/12/2015
  • Trang:
  • 1
  • 2
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.11 giây
   
© maitruongxuath.org