Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19222
|
Em chào thầy cô ạ!
Em cám ơn thầy cô đã tạo điều kiện và động viên em. Ngày xưa, với môn tập làm văn, em chỉ ước mong viết được hai trang, và được 5 điểm là em mừng rồi ạ! Em xin phép đoán kỷ niệm đáng nhớ của thầy cô thờ học cấp III, có lẽ cũng chung quanh chủ đề lớn là tình yêu lứa đôi thời học cấp III như: lần đầu gặp nhau, cơ hội không ngờ, giận hờn vu vơ... Không biết em đã đoán đúng được bao nhiêu phần trăm ạ? NHT. 18/10/2016 |
|
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19223
|
Lần trú mưa có một không hai thời học cấp III Tân Hiệp
Ngày ấy dòng sông Cái sắn hứng chịu đủ mọi thứ từ toilet, từ chăn nuôi, từ rác thải…, rồi cũng chính dòng sông này đã cung cấp nước cho ăn uống, cho tắm giặt… Buổi tối mà múc nước vào lu để mai nấu nướng…, thường hay gặp phải những thứ trông giống như trái ổi chín héo bị khô, nhưng khi thò tay vào vớt lên thì lại là của ai đó như bị táo bón… Có lẽ vì nguồn nước mất vệ sinh, nên các cha bên nhà thờ Đài Đức Mẹ đã xây một cái bể tương đối lớn để chứa nước mưa, người dân sống chung quanh khu vực này được tự do đến bể nước ấy để lấy nước về uống, trong đó có học trò của trường cấp III Tân Hiệp. Một hôm, mới chạng vạng nhưng trời tối lắm, vì mây đen đang vần vũ để chuẩn bị cho một trận mưa lớn. Hôm ấy là đến phiên Trieu Nguyen và một anh bạn ở trọ chung nhà phải đi lấy nước mưa, nhưng anh ta đã đi xem phim. Nói là đi xem phim, nhưng sự thật là đi xem TV ké vào giờ chương trình có phim. Xem TV ké, người xem phải đứng ở ven lộ 80 nhìn vào trong nhà người có TV qua cửa sổ hoặc cửa ra vào… Hôm nào phim càng hay thì người xem ké càng đông và càng phải đi sớm, vì ngày ấy chỉ vài nhà trong xóm có TV trắng đen 12 inches. Khi Trieu Nguyen cùng xô nước mưa về ngang nơi tượng Đài Đức Mẹ, thì cũng là lúc trận mưa ập tới, thế là Trieu Nguyen phải tạt vào chân tượng ấy để trú mưa, cùng lúc đó có hai bóng đen có thể là họ đang khấn nguyện với Đức Mẹ, họ cũng chạy vào chân tượng Đài Đức Mẹ để trú mưa từ hướng đối diện. Càng lúc mưa và gió càng lớn, đã đẩy Trieu Nguyen và hai người kia từ hướng đối diện nhau trở thành vuông góc, mặc dù không thấy nhau, nhưng Trieu Nguyen chỉ còn cách họ một cái mũi nhọn của góc vuông chân tượng Đài. Mưa càng nhẹ hạt bao nhiêu, thì Trieu Nguyen càng nghe âm thanh của tiếng nói và các âm thanh khác, do hai người kia gây ra càng rõ hơn bấy nhiêu, đến lúc ấy Trieu Nguyen mới nhận ra là họ đang “yêu”. Có lẽ được nghe những âm thanh phát ra khi người ta đang “yêu” thì không có gì sánh bằng, nhưng lúc ấy Trieu Nguyen hồi hộp quá, không dám thở mạnh, không dám nhúc nhích…, hơn nữa đã được nghe tạm đủ rồi! Trieu Nguyen chỉ mong muốn là hai anh chị kia mau chấm hết, và thầm nghĩ “Nếu anh bạn mình mà đừng mê phim, thì hai thằng đang trú mưa ở đây có phải thú vị hơn không! Cũng để Trieu Nguyen không phải đứng ở đây bị hồi hộp một mình!” Đã 33 mùa mưa đi qua! Thỉnh thoảng nhìn mưa rơi, Trieu Nguyen lại nhớ về lần trú mưa có một không hai thời học cấp III Tân Hiệp. NHT. 18/10/2016 |
|
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19227
|
Chào Hải Triều,
Em đoán đúng rồi đó, 80%, như đã hứa thầy cô sẽ kể cho em nghe chuyện thầy cô, chuyện này nằm trong bài " Nhớ ơn thầy cô..." Thầy cô đã từng kể nơi đây hihi TC 19.10.16 |
|
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19230
|
Hộp thư tình bí mật thời học cấp III Tân Hiệp
Thư tình, có lẽ là thư tình mang nội dung lâm ly nhất, ướt át nhất, giả dối nhất…, tốn công sức và thời gian của người viết nhất..., trong các loại thư tín. Ấy vậy mà ai cũng từng thích viết, từng thích đọc, nhất là được đọc trộm thư tình thời học cấp III. Viết thư tình đã vậy, gởi thư tình còn ngớ ngẩn hơn nhiều. Học chung một lớp, chỉ ngồi cách nhau có vài người, và có thể còn ngửi thấy cả mùi hơi thở của nhau…, vậy mà nhiều người ngày ấy lại phải chạy vạy cậy nhờ người đưa thư tình, hoặc phải gởi thư tình qua đường bưu điện… Có anh máu liều, đã dí thẳng cái lá thư vào tay người mà mình muốn gởi, gặp may mắn thì bàn tay ấy nắm lại, nếu ngược lại thì lá thư kia sẽ bị rơi xuống đất cùng với những cái lườm nguýt đanh thép…, có thể còn bị cho ăn... nữa không chừng… Ngày ấy đi học phải viết bằng giấy manh, khổ giấy manh giống tờ giấy A4 bây giờ, có màu nâu nhạt như màu giấy gói bánh mì thịt, một mặt láng và một mặt như giấy nhám, khi viết lên mặt nhám thì người viết có cảm giác cây viết mình cầm cứ nhảy lên nhảy xuống, như xe đang chạy trên đường có nhiều ổ gà. Thư tình cũng được viết bằng giấy manh, bì thư cũng được làm bằng giấy manh và được dán chắc chắn bằng những hạt cơm nguội còn sót lại, dính ở dưới nắp nồi, đã bị hơi nước cùng dính ở đó làm cho chúng nhão ra. Đọc trộm thư tình có lẽ thú vị bậc nhất vào thời học cấp III, nên ngày ấy những ai cần chuyển thư tình, phải “chọn mặt mới dám gởi vàng” một cách hết sức cẩn thận, nếu ai mà chọn lầm thì bì thư của người ấy sẽ bị mở trộm ở cạnh ngắn của nó, một cách tinh xảo bởi phân nửa cái lưỡi lam. Thư tình bị đọc trộm không gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng thư tình mà bị đánh tráo thì gây muôn vàn rắc rối cho chủ nhân của nó, nên các cặp yêu đương “có tầm cỡ” thời bấy giờ, họ đã “sáng tác” ra các hộp thư tình bí mật mà chỉ hai người họ biết với nhau, và cũng chỉ có họ đến đó để bỏ thư và lấy thư. Hộp thư tình ngày ấy có thể là cái lỗ của những viên gạch bị bể ở một bức tường, cũng có thể là vết nứt của tường rào bê tông nằm ở một góc khuất nào đó… Hộp thư tình mà bị bại lộ thì cũng giống như hacker thời nay biết password, không những bị đọc trộm, mà thư tình còn bị đánh tráo bởi những “hacker” thời ấy, họ đã nhái chữ viết và chữ ký rất tài tình, làm cho chủ nhân của các hộp thư tình bí mật ngày ấy phải điêu đứng… vì người tình của họ. Những hộp thư tình bí mật, nay không còn nữa! Những tờ giấy manh để viết thư tình và để làm bì thư cũng vậy! Người viết thư, người đưa thư, “hacker” thời ấy…, hầu như đã thành ông thành bà… Có lẽ chỉ còn đọng lại trong mỗi người những kỷ niệm đẹp, kỷ niệm của tuổi yêu đương tưởng chừng như là ngớ ngẩn ngày xưa, ngày còn là học trò của trường cấp III Tân Hiệp!. NHT. 19/10/2016 |
|
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19235
|
Mai mối thời học cấp III Tân Hiệp
Có câu ca dao rằng: “Ở đời có bốn cái ngu: Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”. Gác cu và cầm chầu là của ngày xửa ngày xưa, lãnh nợ thì nguy hiểm thật, nhất là ở thời buổi này. Nhưng làm mai lại là cái ngu được người ta xếp ở đầu, không biết nó là đệ nhất ngu hay là được xếp như thế để cho câu thơ nó có vần. Một việc làm được cho là ngu xuẩn mà vẫn cứ tồn tại đến thế kỷ XXI này, có thể là do công việc hấp dẫn, có thể là do được lợi lộc cao, cũng có thể là do người ta có nhu cầu quá lớn, nên mai mối như là việc làm phước để bình ổn xã hội… Thời học cấp III, thời của tuổi cặp kê, nhưng mỗi người một khác, có anh thì nhất chai mặt, thứ hai mới đến đẹp trai, nhất lỳ nhì lý… Cứ cây si này bị nhổ đi thì anh ta lại trồng cây khác vào, có khi là cái cành si mà anh ta chỉ cắm hờ, ấy vậy mà mấy em cũng đành nhổ, nhổ riết dính lúc nào không hay, lúc hay rồi thì chỉ còn biết phát âm ra được vài từ “giá mà…”. Cũng giống như ngày xưa ở miền tây người ta câu cá lóc bằng con vịt con, con cá lóc đớp con vịt con không phải vì nó đói mà là vì nó tức, nhưng đớp không trúng con vịt mà trúng ngay vào lưỡi câu. Nhưng cũng có anh thì kiếm không ra si giống hoặc là chưa học kỹ thuật trồng si…, nên đành phải cậy nhờ mai mối. Anh mai chị mối học cấp III Tân Hiệp ngày ấy thì thiên biến vạn hóa, thường hay trấn an với thân chủ của họ bằng những câu như: “Cứ như thế…, mọi thứ để anh (em) lo…, bằng không anh (em) sẽ đền bù thỏa đáng…”. Sau đó, các anh nhà mình sẽ tạ ơn anh mai chị mối cho phải lẽ, rồi lại phải lựa những quán nước, có lẽ Chè Tuyết lúc bấy giờ là quán phù hợp hơn cả, vì nó có sân thoáng mát lại hơi âm u, để mà mời em đi uống nước làm quen rồi làm thân…, và lúc này coi như anh mai chị mối đã xong nhiệm vụ. Nhiều cặp vợ chồng nhờ mai mối mà hạnh phúc đến răng long đầu bạc…, nhưng cũng có người vì mai mối mà bất hạnh đến nỗi môi sưng đầu trọc… Mai mối thời học cấp III cũng vậy, nhiều người thành sự, nhưng cũng có nhiều người thì bị ngược lại, vài trường hợp đặc biệt là: “Công anh bắt tép nuôi cò, cò ăn cho béo rồi về anh mai”. Có lẽ các ông mai bà mối không “khôn” bằng các anh mai chị mối học cấp III Tân Hiệp ngày ấy. NHT. 20/10/2016 |
|
└(≣) TUỔI HỌC TRÒ cách đây 8 năm, 1 tháng #19238
|
Viết hộ thời học cấp III Tân Hiệp
Sau 1975, ở lứa tuổi học trò, học sinh đi học rất ít nhất là cấp III. Mãi năm 1980, mà trường cấp III Tân Hiệp lúc ấy chỉ mới có 15 lớp, mỗi lớp trên dưới 30 học sinh, nên học sinh của trường cấp III Tân Hiệp ngày ấy phải viết hộ cho nhà nước và cũng thích viết hộ thư tình. Phải viết hộ cho nhà nước, có khi làm cán bộ kiểm tra dân số, cũng có khi phải đi kiểm kê gia súc gia cầm…, ngày ấy đi công tác ở các ấp được đãi ăn uống giống như cán bộ chính quy. Có anh chỉ uống vài ly rượu đế mà đã say mèm vì chưa quen uống bao giờ, trên đường về cả người lẫn xe đạp bị phi thẳng xuống sông. Có anh “đô” cao hơn, nhưng chỉ về được đến nhà trọ là cho “chó ăn chè”, rồi cơ thể mềm nhũn ra như dưa muối, và nằm co ro mà rên như người đang hấp hối. Mấy con chó của cô chủ nhà trọ cũng bị say lây, chúng cứ tưởng là được ăn món gì lạ miệng, nên đã giành nhau ăn hết sạch những “chè” vừa bị “phun” ra, nhưng chỉ khoảng mười phút sau là chúng lại đua nhau “sản xuất chè” loại F2. Hồi ấy ở vùng Tân Hiệp, có anh hay chị nào không may vì lý do nào đó…, mà không được đi học nhiều. Khi có bồ, nhất là có bồ học cao hơn, thì hay phải nhờ người viết hộ thơ tình. Những người viết hộ thường lại là học trò của trường cấp III Tân Hiệp, vì thời ấy lắm anh nhiều chị đang học cấp III hay có máu viết thư tình, và cũng thích viết hộ thư tình. Đọc trộm thư tình đã là thú vị rồi, viết hộ thư tình thì còn thú vị hơn bội phần! Vì được viết thư gởi đi, được duyệt thư gởi đến, có khi lại kiêm luôn người chuyển thư, nên người viết hộ thư tình ngày ấy hay được “biếu xén”, mà quà của bên gái thường hậu hĩnh hơn quà ở bên trai. Viết hộ thư tình là một công việc khó khăn, viết hộ thư tình không giống như viết thư tình của chính mình, vì giữa người nhờ và người viết đôi lúc phải “hội ý” thì mới ra được một đoạn văn hoàn hảo. Thí dụ đoạn văn sau: “Nhìn làn khói thuốc lào lượn lờ theo chiều gió mà anh vừa nhả ra, nó đã gợi cho anh nhớ lại mỗi khi anh được ở bên một mái tóc thề mềm mại…”. Nếu thuốc lào mà thơm như kẹo singum thì câu này chuẩn không cần chỉnh, vì vừa khen tóc đẹp đồng thời cũng diễn tả sự nhung nhớ triền miên. Nhưng vì thuốc lào lại rất hôi, nhất là nước của nó trong cái điếu bát, có thể xức để trừ ghẻ lác, có thể giết cả những con mò ở gà…, nên người nhờ và người viết phải “hội ý” để khử ngay cái “miệng hôi mùi thuốc lào” kia đi. “Hội ý” tới lui và quyết định sau cùng là phải thêm chữ “bố” vào, để cho đoạn văn ấy hóa thành “… mà bố anh vừa nhả ra…”. Chỉ thêm mỗi có chữ “bố” mà đoạn văn đã được đổi trắng thay đen một cách vẹn toàn, vừa xác định là mình không hút thuốc lào, mà lại còn chứng minh được sự hiện diện của cái điếu bát ở phòng khách là của bố, mặc dù biết bố mình chưa bao giờ hút thuốc lào. Mất bao nhiêu công khó để tìm ra một chữ “bố”, chỉ vì anh nào thời đó mà không nghiện thuốc lào thì anh ấy sẽ sáng giá hơn. Cũng chỉ vì “hội ý” trong lúc viết hộ thư tình, mà không thể viết thư tình ở nơi thanh thiên bạch nhật được, nhưng phải là những nơi như bụi chuối sau nhà hay góc đống rơm… Không khéo còn bị lầm tưởng là những kẻ trộm đang rình rập cái gì đó. Người ta có câu: ”Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, nhưng ai đã từng viết hộ thư tình thì phải đổi lại là: “Nhất học trò…”. Vì ma hay quỷ cũng khó thiên biến vạn hóa như vậy. Nhất là học trò của trường cấp III Tân Hiệp ngày xưa, thì dù ma hay quỷ cũng chỉ có nước mà xách dép cho họ ở lãnh vực này. NHT. 21/10/2016 |
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.10 giây