Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
CHUYỆN CUỐI NĂM cách đây 7 tháng, 2 tuần #23391
|
CHUYỆN CUỐI NĂM
Năm ấy, cái năm đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách, Thuý có quyết định trở về. Chuyến xe chiều 30 tết đã chật hết chỗ rồi vẫn có người xin lên. Bác tài vừa muốn kiếm thêm vừa sợ công an xử nên nhỏ nhẹ bảo khách ngồi xích vô cho em nó ngồi với. "Em" bên cạnh tôi là một em đủ râu tóc và khuôn mặt ngâm đen với cái cằm vuông trông rất nắng gió phong trần. "Em" nhìn tôi với ánh mắt dường như có lỗi là bởi vì có "Em" mà hai cái đùi tôi và cả cái bàn chân bé nhỏ bị xếp vào cái đống hành lý bó rọ. Như để chuộc lỗi, "Ẻm" cười cầu tài và đưa cho tôi mấy quả ổi chín ruột đỏ. Tôi cám ơn và hỏi: Về quê à? Ừ, quê.... Giữa đường có kẻ xuống người lên, nhưng "Ẻm" ấy vẫn ngồi bên cạnh và cái chưn tôi vẫn không có chỗ cựa quậy, may mà "Ẻm" không chơi thuốc lá, chớ cái mùi thuốc lá tôi đại kỵ. - Về tận đâu? Tôi hỏi. - Quảng Nam. - Tui cũng về đó, chợ Bà Rén. Lúc này cái "Ẻm" kiệm lời mới thấy có hứng nói: Tui Nam Phước. Tôi thầm tính, vậy là tôi sẽ xuống trước ẻm một khúc. Tôi bắt đầu thấy khó chịu khi biết rằng ẻm không phải đi một đoạn ngắn như bác tài nói. Và cũng không phải là "Em" như bác tài cố nói cho nhẹ nhàng rằng chị nhường chỗ cho em. Hắn- Ẻm? có lẽ biết tôi khó chịu nên cố gợi chuyện. Chị vô Nam làm gì? May. Lâu chưa? Lâu. Cả nhà à? Không. Rứa còn ổng với mấy nhỏ không về à? Ổng nào? Nhỏ nào? Vậy tui xin lỗi. Từ lúc thấy mình bị hớ, hắn ít bắt chuyện hơn, thỉnh thoảng đến chỗ dừng thấy tôi ngủ hắn có nhắc. Tới Bình Thuận rồi chị có xuống mua nho không? Qua Bình Định xe dừng xuống ăn trưa. Khi tôi bước xuống xe hắn đã xuống trước. Trong lúc tôi ráng cho xoa hai bắp chân đỡ tê rần, hắn đứng bên cạnh cửa. Hình như hắn đã đoán thế nào tôi cũng bước hụt hay sao mà đưa tay đỡ đúng cái lúc mà tôi vừa chực té. Từ đó thỉnh thoảng hắn cũng hỏi tôi vài ba chuyện vu vơ. Hắn muốn hỏi tuổi tôi nhưng lại trớ ra và hỏi rằng tôi tốt nghiệp năm nào? Từ đó hắn và tôi cùng suy ra tôi và hắn tuổi cũng xem xem, không ai là chị cũng không có ai là "Ẻm" cả. Tôi chơi fb, hắn chăm chú nhìn ra đường, những cánh đồng lúa, những dãy núi đá, những ngôi nhà cũ kỹ núp sau bãi mía phất phơ nghiêng ngã. Xe chạy qua Tam Kỳ, cầu Ông Trang 2, Ông Trang 1 rồi qua Quán Gò, Cây Cốc, Hà Lam... Gần tới nhà rồi... Lòng tôi bỗng hồi hộp, xao động.... Cái sân vận động- thực ra là một khoảnh đất ven đường có cắm mấy cái cọc tre làm sân cho trẻ em thả diều, đá bóng và chơi tài xỉu... Hình ảnh cái con nhỏ “tôi” đen nhẻm, tóc cháy, gầy nhom còi cọc, 13 tuổi mà vú viếc mới lú nhú nhỉn hơn cái chúm cau, suốt cả ngày chạy theo lũ con trai tập bóng....hiện về trong trí óc tôi . Đang chìm trong dòng hồi tưởng thình lình nghe hắn nói: Thuý còn nhớ cái sân bóng này không? Nhớ, rất nhớ... Tôi nói như mộng du... Ngày đó tui thường chơi bóng ở nơi này... Hắn bỗng nói như thì thầm: Hồi đó, ở sân bóng này tôi đã bị một con bé cho ăn tát, mà cũng phải, lúc đó tôi đá trái bóng vào ngực con nhỏ, cuống quíu tôi chạy lại đỡ và đưa tay phủi đất trên ngực nó ... Hắn kể một hơi không nghỉ và lúc đó cảm xúc trong tôi vẫn dâng tràn không dừng lại. Tôi, cái con bé lanh chanh bị thằng nhỏ vuốt ngực lần đầu và nỗi lo sợ vu vơ đã theo tôi mấy tuần rồi quên đi như cái tính hay quên của con nít... Vậy mà hắn nhớ? Tôi thầm rủa cái trí nhớ quá thâm hậu của hắn. - Tới Bà Rén rồi! Phụ xe vừa nói lớn vừa vỗ vào thùng xe kéo cả hai về hiện tại. Hắn kéo giùm cái túi trên trần xe xuống đưa cho tôi rồi vẫy tay…. Ăn tết vui vẻ nhé…. Tôi bất chợt hẹn hò: Rảnh ghé chợ Bà Rén chơi nghe… Xe đã chạy một quãng xa, chẳng biết hắn có nghe tôi nói không mà thấy hắn gật đầu… Mồng hai tết. Cây mai nhà tôi đã nở vàng cả sân. Hắn tới…. TC (st) 8.2.24 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.12 giây