Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
14 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1
  • 2

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3135

THIÊN THẦN CỦA MẸ

Thanh Thảo ( Ký Ức)


Con là thiên thần trong lòng mẹ
Suốt cuộc đời này con có biết không ?
Nhớ những lúc trên tay ! Con thở
Trái tim nhỏ bé gõ thật to...

Mỗi khi mẹ áp ngực con ủ
Lòng mẹ nặng trĩu nhìn con đau
Sẽ có ngày con cất bước ra đi
Về thiên thu với...mây trắng bay...

Thằng bé được sinh ra trong một nhà thương ở xã nghèo,dưới ánh đèn dầu leo lét vào
một ngày bắt đầu vào hạ...Ba của nó vì phải ở nhà coi chị còn mới lẫm đẫm biết đi nên không đưa mẹ nó đi sanh được,dưới đêm trăng sáng đó mẹ nó đã nhờ một người hàng
xóm chở đi,nhưng sanh rất dễ không gặp một trở ngại nào ! Và biết đứa con là con
trai...mẹ nó chợt mỉm cười vì trai gái đã có đủ ...đưa mắt nhìn thằng bé còn đỏ hỏn trên tay bà đỡ...một gương mặt bầu bĩnh thánh thiện xô ra trước mắt của mẹ nó.
Ôi một đứa con trai nhìn bụ bẫm,cái miệng nhỏ chun chút,rất dễ thương dưới con mắt
mẹ nó lúc bấy giờ...cái đau đớn đã tan biến khi nhìn thấy con trai,một sinh linh mà
thượng đế đã ban tặng.Thằng bé rất dễ nuôi,không bao giờ quấy rầy ,mẹ nó chỉ chăm
sóc cho chị vì chị còn rất bé...qua đến tháng thứ tư,bắt đầu thằng bé có triệu chứng
ho hen,khó thở chắc là nó bị cảm đây,mẹ nó tự đi mua thuốc,tự phân loại cho nó uống
nhưng sao nó cứ ho và đôi khi sốt nữa.
Cần bế về Sài Gòn vào nhà thương Nhi Đồng II khám...mới 4 tháng tuổi.Một tin như trời giáng xuống gia đình thằng bé...đứa bé đã bị tim bẩm sinh...tim bẩm sinh ! Nội ngoại không có căn bệnh này sao nó lại bị ? Khi nghe được tin này ,thật như trời sắp sập xuống...tim mẹ nó đau nhói lên từng hồi và khó thở như muốn hòa nhịp vào đứa bé đang bế trên tay.Thật là chết lặng đi...khi Bác sĩ đưa ống nghe vào ngực và phán cho một câu:
- Con cô đã bị bệnh tim bẩm sinh.Nhưng vì cháu còn nhỏ chưa thể chụp X-ray để biết tim bị như thế nào ? Cần thêm thời gian mới chụp được.
- Vậy tại sao cháu nó bị bịnh. Bản thân tôi và ba nó,hai bên nội ngoại không ai bịnh và nó sinh ra không phải là đứa bé suy dinh dưỡng trong bụng mẹ ? Mẹ nó hỏi.
- Khó trả lời vào lúc này lắm cô ! Bác sĩ nói.
Từ đó trở đi nó luôn trên tay mẹ ngày cũng như đêm.Tất cả tình thương của một người
mẹ sẵn có,cái sinh tồn của một đứa trẻ bị bệnh,suy nghĩ sẽ có ngày nó sẽ rời xa bất
ngờ với căn bệnh này...mẹ nó khư khư ôm nó chỉ vì sợ vuột mất.Bất chấp mọi khó
khăn vất vả,nhưng luôn vui vẻ với đứa con trai...lâu lâu cũng có những giọt nước mắt
rơi nhanh,dĩ nhiên thằng bé chẳng bao giờ biết mẹ nó buồn bã mỗi ngày và chính nó
cũng không hiểu ra được tại sao bị uống thuốc,tại sao phải đến nhà thương và đôi
khi bị chích đau nữa.
- Mẹ ! Bế con đi học đi.
- Cô giáo của con tên là gì ? Mẹ thằng bé hỏi
- Cô giáo con tên Loan.
- Con trai mẹ giỏi,đợi chút mẹ sẽ bế con ra lớp thăm cô.
Thế là mặt nó hớn hở,ngồi trên giường mong ngóng được mẹ bế tới lớp học.
Nói như vậy chứ lớp học cách nhà khoảng mấy chục bước,cô giáo tên Loan dạy lớp
một.Bế nó ra đây chỉ đứng ngoài cửa lớp nhìn vào,trong kia mấy đứa bé đang được
cô dạy hát và đọc ê a.Ngoài này như chú khỉ con đang ôm cổ mẹ ngoái mặt nhìn
chăm chú các bạn học...không biết đầu nó đang nghĩ gì ? Chắc đang giương cặp mắt
đen lay láy,cặp lông mi dài cong vút,cặp mắt toát lên một cái đẹp trai thông minh,
sáng sủa...bất chợt ai đó nhìn thấy đều buột miệng khen,nhưng lòng mẹ nó quặn đau.
Mỗi sáng chỉ cần đến lớp khoảng 20' thằng bé mới chịu chơi không quấy rầy đòi mẹ
bế đến lớp nữa.
Trời sáng hôm đó đổi gió,nhưng không thấy chuyển mưa.Cả nhà đi vắng,mẹ nó đặt
con vào cái xe ô tô bằng gỗ mà ba nó đã đóng,xe có bốn bánh chỉ đẩy bằng tay,
được sơn màu sắc sặc sỡ...để nó ngồi ngoài hiên nhìn xe chạy qua lại và nói với
con :
- Con ngồi đây mẹ chạy ra chợ mua chút đồ rồi về liền nghe.
- Dạ mẹ...nhớ mua bánh cho con.
Lúc đó hai chị em chơi với nhau,nhưng không ngờ đặt chân tới chợ thì mây đen kéo
tới và một cơn mưa to ập đến...tôi lại chạy ngược về nhà vì biết nước mưa sẽ hắt
vào hiên.Một hình ảnh đau lòng đập vào mắt tôi.Đầu nó bị nước mưa như tạt vào mặt
cái lạnh,cái sợ làm môi nó tím ngắt đang gào khóc gọi mẹ...tôi chạy nhanh lại lòng
quặn đau thật xót xa,bế vô nhà lấy khăn lông quấn chặt để sưởi ấm cho nó.Còn thằng
bé dù nước mưa làm cho sợ hãi nhưng mắt nó sáng lên và mừng vui khi gặp lại mẹ
ngồi trên giường ôm con vào lòng,nó đã thiu thiu ngủ trong vòng tay của mẹ,một giấc
ngủ an lành,êm ấm được chở che.Con tim luôn có một âm thanh bình bịch trong người mỗi khi áp ngực nó vào lòng của người mẹ.
Có những lúc nấu ăn dưới bếp,nó luôn nằm ở trên giường,mẹ nó làm gì dưới kia nó
đều biết hết...có lúc vừa mới đưa cái muỗng lên miệng chưa kịp thử thì nó đã gọi:
- Mẹ ! Ăn cái gì vậy ? Cho con ăn với.
Và nó luôn được thử và ăn trước các món ăn.Khi cả gia đình ngồi vào bàn ăn cơm
luôn luôn cầm đôi đũa dí vào tay mẹ và nói:
- Nè ! Ăn đi mẹ.
Ôi sao nó thương mẹ nó quá vậy không biết nữa...thật là đứa con trai ngay từ nhỏ
đã có hiếu rồi...Vào một buổi sáng hôm đó,thằng bé được đi chụp X-ray và nó đã
hơn hai tuổi.Vào phòng khám,chung quanh có mấy đứa bé bị bịnh giống như nhau.
Khoa tim,bác sĩ đưa ống nghe vào ngực,nhìn thấy mấy đứa kia khóc la nó sợ hãi
ôm cứng lấy mẹ nhưng không khóc...sáng hôm đó thì biết thằng bé bị hở van tim.
Trời đã vào đông ! Bên ngoài sau hè đã có gío bấc thổ về...trời thường ui ui không
nắng lắm,lâu lâu một cơn mưa phùn đi tới...cứ mỗi năm vào độ này,thằng bé trở
bệnh nặng hơn,ho hen hơn,khó thở về đêm...nên nó luôn được mẹ nó bế trên tay
để dễ thở ngày cũng như đêm...lúc này người mẹ trẻ không có gia đình bên cạnh
bao cái khó khăn tự phải lo lấy.
Ngày tháng đó,một tuần nó đã xảy ra ...nhưng vẫn còn in trong tâm hồn của người mẹ...thằng bé đã trở bịnh nặng,ho hen ,hơi thở khó hơn...nó phải uống thuốc mỗi
ngày và phải chích nữa.
- Con không uống thuốc đâu ! Giỏi rồi sáng mai mẹ bế đến lớp thăm cô giáo của
con.Thế là nó kéo ly thuốc đưa vào miệng...cứ mỗi ngày như vậy tim mẹ nó nhói
đau theo nó.
Ban đêm nó chợt đổi giọng gọi mẹ lanh lảnh:
- Nước ! Mẹ con muốn uống nước.
Chim cú xuất hiện mấy đêm liền.Đó là lời chị hàng xóm bên kia đường nói với
mẹ thằng bé sau ngày nó ra đi...Vào một chiều ảm đảm gần cuối năm,ngoài trời
có cái se se lạnh ,buổi chiều không nắng...là người mẹ chăm con,nhưng không
nhìn ra biểu hiện của một đứa trẻ sắp xa lìa...thằng bé ra đi trong giấc ngủ nhìn
thấy thánh thiện,gương mặt an bình,không nhăn nhó như khi uống thuốc... nó
đã từ gĩa ba mẹ,chị của nó ra đi để cất gánh cái nhọc nhằn mà gia đình lo cho nó
ngày đêm.
Tim tôi thật sự đã vỡ òa theo thằng bé từ ngày ấy...nó vẫn đeo đẳng cho đến bây
giờ trong sự nuối tiếc...

Thỉnh thoảng có lẽ ta cũng nên tự hỏi mình một câu như vậy.Có phải ta cũng
thường sống trong nhớ tiếc hoặc đợi chờ,mà quên đi cái quà tặng quý báu của
cuộc sống chính là sự hiện diện của ngày hôm nay,giây phút này,ở đây và bây
giờ.Tiếng Anh có một từ khá tuyệt : Present vừa có nghĩa là hiện tại,sự hiện
diện,có mặt, lại vừa có nghĩa là...món quà !

Thượng đế đã lấy đi của con đứa con trai yêu dấu !
Nhưng đã cho con một đứa con gái thông minh,ngoan hiền...đó là Nancy !

Thanh Thảo
CA,25.08.12

└(≣) THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3137

  • Pb474
Chị Thanh Thảo ơi, em xin được chia xẻ với sự mất mát của chị. Em cầu chúc chị luôn có được sự bình an trong tâm-hồn.
Em chào chị.
Nguyễn Hữu Anh-Dũng,
CA 08/25/2012

└(≣) THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3140

Cảm thông và trân trọng!

BS.25.8.12

└(≣) THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3146


Cảm ơn tỉ Thanh Thảo,


Bài viết hay quá! TS thật sự xúc động, mỗi khi có ai đó khơi lại nỗi buồn là tim mình như thắt lại, và nước mắt cứ lã chã khôn cùng, và cảm thương đến câu chuyện của mình như xảy ra mới hôm qua thôi.

Tỉ ơi! Tỉ ơi! thương tỉ quá, TS cũng có tâm trạng buồn mất mát như tỉ, nhưng cáí mất mát của tỉ như đã linh cảm trước, và lúc nào cũng trân quí sợ vuột khỏi tầm tay sinh linh nhỏ bé máu thịt của mình.

Còn muội thì biết trước được gì đâu sự ra đi của "Người" ấy, nhưng thượng đế đã cho hai chị em mình món quà quí báu khác rồi còn gì phải không tỉ? Đó là Nancy và Pascal(Minh Trí) của chúng ta

Mỗi người trong chúng ta ai cũng có ký ức để hồi tưởng, vui có buồn có, nhưng mỗi lần hồi tưởng về ký ức Mất Mát cứ thấy cái gì đó buôn buốt ở lồng ngực bên trái, và nước mắt thi nhau chảy không ngừng. Vết chém của em sâu lắm tỉ ơi!

Ôm Tỉ nha!


Trăng Sao
Toronto 26.8.12

└(≣) THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3148

Sẽ có ngày con cất bước ra đi
Về thiên thu với...mây trắng bay...(Thanh Thảo)

Cho mãi đến sau này chưa chắc đã nguôi ngoai! Nỗi niềm tâm sự sâu lắng đó đã được cả nhà cảm thông sâu sắc. Thiên thần bé nhỏ của Thảo rất vui và luôn mỉm cười vì mẹ mình dẫu đau như thế nhưng mỗi ngày luôn đem niềm vui đến cho cả nhà.

Ước mong Thanh Thảo luôn hạnh phúc nhé!

└(≣) THIÊN THẦN CỦA MẸ cách đây 11 năm, 8 tháng #3149

  • Thanha
  • không trực tuyến

Chào con gái Thanh Thảo,


Thầy cô rất xúc động qua bài viết của con và cảm thấy càng gần gũi với con nhiều hơn nữa qua nỗi lòng người mẹ.

Thanh thảo ơi! Nhờ có MTX mà thầy trò mình san xẻ biết bao tâm sự, Khác hơn lúc xưa hả Thảo, chỉ có dạy và học thôi, rồi nhà ai nấy ở. Bây giờ chúng ta có chung nhau một mái nhà, ngồi nhìn nhau qua không gian ảo bất cứ lúc nào rảnh. Nghe ấm áp thân thương làm sao! khi nghe từng đứa học trò trải lòng tâm sự,sau bao năm vắng bóng với đầy ấp những nghiệt ngã trên đường đời.

Qua đây Thầy cô cũng có đôi lời với con gái Trăng Sao.

Trăng Sao ơi! Vết chém tuy có đau nhưng Thầy cô mong rằng theo tháng ngày sẽ phôi pha, Ta hiểu lắm cái tâm sự trùng trùng này, vì con đang cô độc nuôi con, không ai san xẻ gánh vác cùng con, cha mẹ vẫn là cha mẹ, họ luôn là chỗ dựa ấm áp khi con cần

Mong rằng đó là ký ức trân trọng khi hồi tưởng, chứ đừng cản bước con đường đi tới của con


Chào các con


Thầy Cô Thanh Hà
Ngày 26.08.12
  • Trang:
  • 1
  • 2
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.11 giây
   
© maitruongxuath.org