Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
23 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

PHẢI CHI cách đây 12 năm, 8 tháng #156

PHẢI CHI

Chuyến trở lại Rạch Giá lần này tôi đã chuẩn bị một ít quà cho Dì Út.Và nghĩ là cần làm cái gì đó hơn nữa với bịch quà này,cứ tưởng tượng ra Dì chắc là bất ngờ lắm vì tôi sẽ đến với Dì sau hơn 20 năm không gặp mặt.Ôi chao,nghĩ sao mà vui sướng trong lòng quá!Dì Út của con ơi...!
Vào đầu niên học 1981.Tôi thật sự đã trở thành cô giáo dạy môn Toán- cấp 2,và được điều về một trường PTCS,trường nằm trên lộ,chứ không phải vào trong kinh.Trường học này,có một căn nhà dành cho các GV cấp 1 và cấp 2 Nữ ở nội trú.Tôi đã ở đây,cuối tuần mới trở về nhà ở kinh Đông Bình.Khi ở lại dạy học,nhà trường có mướn người nấu cơm cho các thầy cô giáo ăn,nên các cô không phải lo đến khâu này...Người nấu ăn đó là Dì Út Mạnh đó các bạn! Dì là người Nam bộ rặt.
Không hiểu sao trong các thầy cô đó.Tôi là người được Dì yêu thương chăm chút như vậy,từ miếng ăn,từ những lúc trái gió trở trời,từ những tâm sự của Dì...có đôi lúc tôi thích những món nào Dì nấu,thì Dì thật lòng truyền dạy cho tôi,tôi nấu ăn được cũng là nhờ Dì đó.Ở nơi Dì,tôi học được cách gói bánh Ít Gân,con gái Bắc Kỳ mà biết gói loại bánh này là hiếm có lắm nha các bạn.Người miền Nam thì họ thường ăn theo kiểu ăn < kho quẹt >Dì dạy tôi cách nấu canh chua,cá kho tiêu của Dì.Những ngày không muốn tôi ăn cơm ở trường Dì nói:
-Thảo!Chiều nay con xuống ăn cơm tối với Dì,tối nay có món canh chua đó con!
Vậy là chiều đó tà tà đi bộ xuống nhà Dì,nhà cũng ở mặt tiền lộ.nhà thì nhỏ,nhưng ngoài sau vườn thì thật là rộng mênh mông và tươi mát.Trồng nhiều nhất là xoài,cây dừa thì rải rác khắp vườn,giữa vườn là một ao cá to. Thật tình tôi thích xuống nhà Dì là bởi vì sau khi ăn cơm xong,được nằm trên bộ ván bóng lưỡng,dầy cui,đã có từ bao đời.Gió lồng lộng luồn vào từ cửa trước ra cửa sau,mặt ván mát lạnh...lúc này Dì kể chuyện xưa về gia đình cho tôi nghe,có đôi lúc êm tai quá phê lúc nào cũng không biết...với cái tính hay lắng nghe và thông cảm với Dì...nó đã dần đi vào trong lòng tôi và từ đó tôi coi Dì như người mẹ thứ hai trên đời này.
Dì không nhiều con!Chỉ có một cô con gái duy nhất ở với Dì,cô ta nhỏ tuổi hơn tôi.Thời gian trôi đi! Tôi thật sự đi dạy học có mấy năm,rồi nghỉ dạy...thế là tôi đã rời xa Dì,không còn có cơ hội được hàn huyên tâm sự với Dì nữa.
Khi qua tới Mỹ!Sau khi đã ổn định được cuộc sống ở đây.Người chị em bạn dâu của tôi là người cùng xứ với Dì,tôi lại có cơ hội tiếp tục biết về Dì,và đã nhiều năm qua tôi thường gởi quà cho Dì.Và hè năm ngoái,người nhà chị em bạn dâu gọivà nhắn là:
-Hi Thím!Bà Út có nhắn với Thím là bà ta muốn xây kim tĩnh.Bà muốn nhìn thấy nó,để bà yên tâm trước khi nhắm mắt.Bà nói,chỉ có con Thảo làm được chuyện này.Lúc này bà đã trên 80 tuổi.Và tôi đã đồng ý lo chuyện này cho Bà!
Tiền mướn người ta xây đã được gởi về dưới quê,nhưng đứa cháu ngoại duy nhất ở với Bà,nó đã mất Mẹ từ nhỏ,chính nó đã không tán thành việc làm trước này.Vậy là công việc tạm dừng,đợi khi nào Bà mất tôi sẽ lo chuyện đó cho Bà.
Rồi hè năm nay 2011 ! Sau khi vào kinh Đông Bình thăm bạn bè xong,xe rời khỏi kinh và trực chỉ về hướng Rạch Giá.
Rồi cũng đến chỗ xưa Dì ở!Nhưng bây giờ nhìn lạ quá.Những căn nhà xây san sát trên mảnh đất của Dì.không biết nhà Dì lúc này ở đâu nữa.Người dẫn đường cho tôi,dẫn sâu vào trong rồi tôi đang đứng trước căn hộ của Dì và đọc được chữ :<Căn Nhà Tình Thương>mà Dì đã ở với đứa cháu ngoại trong góc vườn đất hồi xưa.
Cửa đã khóa im ỉm...một người đàn ông ở bên cạnh nhà,đưa mặt ra nhìn tôi hỏi:
-Cô tìm bà Út Mạnh hả? Ngày hôm qua là ngày cúng 49 ngày của Bà Út đó cô!
-Hả ! Chỉ là một tiếng hả và đứng im một chỗ.Mắt giương tròn rất là ngạc nhiên và rồi bất chợt cái cay nồng ở đâu nó xộc vào mũi của tôi.Vì đang đeo mắt kính râm,nên người đàn ông đó không thể nhận ra nước mắt tôi đang lăn nhanh trên khóe mắt.
- Rồi đứa cháu ngoại đâu rồi hả Anh?Tôi hỏi.
- Nó lại đi mần mướn sáng nay rồi!Nó đi mần xa lắm...Đồng thời người đàn ông đó đưa tay chỉ ở xa đằng kia,ẩn hiện sau những bụi chuối đang xao động trong gió:< Mộ bà Út chôn ở trong cái hàng rào sắt kia kìa cô >.
- Vậy tôi muốn vào đốt nhang cho bà được không?
- Không được đâu cô ! Vì lúc này không có người giữ chìa khóa ở đây.
- Mộ Bà đã xây gì chưa Anh?Tôi hỏi.
- Xây xong rồi cô! Vì Bà có đứa cháu việt kiều Úc về.May đúng lúc Bà chết,người cháu đã làm đám ma và xây mộ cho Bà xong rồi cô.
Vậy là không đến phần của tôi rồi! Như tôi đã hứa với Bà.Thật tình chuyến đi về Rạch Giá lần này tôi mong được gặp mặt Bà và muốn sắm sửa một ít đồ cần dùng trong nhà cho Bà.Tôi đã biết theo năm tháng,từ mảnh đất to,vườn cây ăn trái xum xuê,ao thả cá rộng...đã dần ra đi...Bà lấy tiền nuôi đứa cháu ngoại mồ côi Mẹ từ nhỏ và nay nó đã khôn lớn,đi mần mướn nuôi lại Bà.Cuối cùng còn lại là một căn nhà nhỏ,nhà nước đã xây tặng Bà.
Trước 75! Bà ở Rạch Giá và từng có xe hơi để đi đây đó,nên cách nói chuyện của Bà thuộc người có bản lãnh...bản lãnh của một người đã từng sống trong nhung lụa và xuống đến cảnh cơ hàn vì không có con cháu đông khi về già.
Tôi đã hiểu Bà từ khi tôi chưa lập gia đình.Lúc đó mới bước vào 21 tuổi.Tuổi chưa trang bị đủ hành trang để bước vào Đời.Nhưng các anh em tôi đã được sống trong một gia đình,bảo bọc,dạy dỗ chu toàn của Ba Mẹ ,đã cho tôi là một con người luôn biết quý trọng kẻ trên người dưới...đôi lúc phải nhún nhường cho những người muốn vượt hơn mình,nên mới có chuyện tôi vẫn âm thầm đến với Bà,sau khi đã có cuộc sống ổn định.
Trở lại đường cái lộ.Lại gặp được một người hàng xóm của Bà,họ còn nhớ mặt tôi.
-Cô Thảo hả? Trời ơi đã lâu quá mới gặp cô lại.
-Tiếc quá! Bà Út mới cúng 49 ngày hôm qua.Phải chi biết,hôm qua cô xuống sớm một ngày thì hay quá...Phải chi!Nhắc đến hai chữ này thì tôi phải làm cho Bà nhiều hơn rồi.
- Bà Út hay khoe đến cô hoài! Bà khen cô T
hảo tốt với bà.
- Vậy sao chị! Tôi nói.
Rồi bịch quà,tôi trao lại người đàn Bà đó và nhờ chị ,nếu có dịp thay mặt đốt dùm tôi mấy cây nhang và nói với Bà rằng:< Con Thảo nó có tìm về thăm Bà đó Bà Út!> và tôi tin rằng,dù không thấy mặt tôi lúc đã về già,nhưng Bà đang ở trên trời ngó xuống,mặt hân hoan đón nhận đứa con đã rời xa Bà từ lâu lắm.Ngày hôm nay nó đang đứng trên mảnh đất này và đi kiếm Bà.
Thế là hết! Không còn là cái mong mỏi của tôi được nhìn thấy Bà lần cuối...muốn Bà vui mừng đón nhận đứa con đã xa cách Bà hơn 20 năm...Nhưng tất cả đã đi vào thinh lặng...Như cuộc đời của Bà đã trải qua.
Xe tiếp tục lăn bánh về hướng Rạch Sỏi.Tối nay tôi ghé thăm gia đình Phạm Phượng (kinh Đông Bình)...Nhưng lúc này đây,ngồi trên xe...đưa mắt qua cửa kính,những dãy nhà đang vun vút chạy ngang tầm mắt nhìn,một cảm giác mệt mỏi đang dần xâm chiếm tâm hồn tôi...Không biết nghĩ gì?Nhưng rõ ràng lòng tôi vẫn còn lấn cấn chuyện viếng thăm Dì Út của tôi.
Phải chi...!?


Thanh Thảo
CA,2012
  • Trang:
  • 1
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.09 giây
   
© maitruongxuath.org