Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
60 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

SORRY...SORRY..!!!!!! cách đây 12 năm, 6 tháng #1671



Đó là ngày đầu tiên của năm lớp 10 , chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm . Và tôi gọi điện cho cậu ấy .
- Cậu đến đớn mình được chứ ?
- Được , đợi mình 5 phút !
- Nhanh lên đấy nhé ?
- 3h chiều , trời khá nóng , tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục , dù không mát hơn được nhiều nhưng cũng còn đỡ hơn là đứng yên .
5 phút trôi qua , vẫ khong thấy cậu ta đâu . Tôi bắt đầu hơi khó chịu , mắt liên tục nhìn đồng hồ .
10 phút trôi qua , vẫn không thấy cậu ấy đến . Chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn ?
15 phút . Cuối cùng cậu ấy cũng tới .
- Sao cậu đến muộn thế ?
Cậu ta không có vẻ gì ái ngại :
- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà .
- Cái gì ? TV ? - Tôi hét lên , đầu còn nóng hơn cả nắng giữa trưa .
- Sao cậu không ăn , rồi ngủ , rồi tắm đi rồi hãy đến ?
- Mình xin lỗi !
Đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi , kể từ khi chúng tôi quen biết nhau .
Cậu ấy học giỏi , dễ thương và rất tự tin , hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào .
Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa , ngồi lên xe , không nói gì suốt quãng đường về nhà .
Cậu ấy luôn như thế , không giải thích , không an ủi , không cãi cọ . Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều không thể " cho qua " được với chỉ một lời xin lỗi . Và tôi không bao giwof hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi . Vì thế tôi có cảm giác rằng " xin lỗi " là một từ cậu ấy dùng để tôi im miệng lại chứ không phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa . Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hen , không bao giờ sửa được .
Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:
- Cậu không bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa ! Nếu cậu không thể sửa chữa được thì đừng để mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hi vọng rằng cậu sẽ thay đổi !
Cậu ấy năm tay tôi rất chặt và nói lời xin lỗi thứ 60 .
Ngay cả lúc đó , cậu ấy vẫn không có một lời giải thích .
Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó...
- Cậu đang gặp chuyện gì phải không ?
- Làm gì có chuyện !
- Thế thì sao cậu luôn có vẻ không bình thường ?
- Làm gì có chuyện đó !
- Lúc nào cậu cũng chỉ như thế ! không bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra ! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu không vậy ?
Mình xin lỗi...
- Không muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa !
Tôi hét lên và dập máy .
Cậu ấy không gọi lại .
Hóa ra cậu ấy không hề quan tâm đến tôi ! Thế mà tôi cứ trông chờ...
...Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi...
Từ ngày hôm đó , tôi không gọi điện , cũng không ghé qua nhà cậu ấy nữa . Đôi khi điện thoại nhà tôi reo , nhưng tôi nhấc ống nghe thì không ai nói gì cả . Tôi đoán là cậu ta gọi , nhưng mặc kệ , tại sao cậu ấy không chịu nói cơ chứ ?
Một tháng trôi qua , tôi không thể chịu thêm được tình trạng không biêt-gì-cả này ! Tôi đến trường cậu ấy.
Tôi ngó và cửa sổ lớp , nhưng không thấy cậu ấy đâu .
- Xin lỗi...Hôm nay Timmy không đi học à ?- Tôi hỏi một cô bạn .
- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà !- Cô bạn nhúng vai .
- Thôi học ?- Tôi tròn mắt- Tại sao ? Từ khi nào vậy ?
- Hơn một tháng rôi , mà bạn là bạn của Timmy à ?
- Ah...Cam ơn...
Hơn một tháng...đã không đi học hơn một tháng...Tại sao lại như thế ? Tôi lao ngay về nhà .
Tôi gọi vào máy di động của cậu ấy . " Thue bao hiện không liên lac được " .
Tôi gọi đến nhà , nhưng không ai trả lời .
Sao lại như thế được ? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyện đi mà tôi không hề biết gì ?
Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất , không để lại một dấu vết nào .
Tôi không tìm thấy cậu ấy...và khi tôi bắt đầu cuống lên , thì một người bạn gọi điện . Đó là một người bạn của em họ cậu ấy , học cùng lớp với tôi .
- Cậu thế nào ? Đã biết tin Timmy vào viện chưa ?
- Vào viện ? Chuyện gì vậy ?...
- Trong bệnh viện mà cậu ấy nằm lần trước ây...phòng số...
Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện .
Cậu ấy nằm trên giường , không nói gì , không cử động .
- Chuyện gì vậy ? Sao không gọi điện cho mình ?- Tôi vừa ngồi xuống cạnh giường , vừa khóc òa lên , còn cậu ấy vẫn không trả lời , chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi. - Sao cậu không nói gì hết ?
Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt , và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói :
- Mình...xin lỗi...
Và cậu ấy nhắm mắt lại .
- Này , đừng như thế...Cậu xin lỗi cái gì chứ ?- Tôi khóc lạc cả giọng -Đừng có xin lỗi...mở mắt ra đi...
Tôi cứ nắm chặt tay áo cậu ấy mà kéo , và không thể ngừng khóc .
- Tại sao phải xin lỗi ? Tại sao cậu không giải thích lời nào ? Mình khồng đời nào tha thứ cho cậu được .- Đừng có xin lỗi... Cậu mà không mở mắt ra thì mình không bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu...
Đó la lời xin lỗi thứ 100.
Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng , kéo tôi ra ngoài .- Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi... Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bênh ung thư máu...
Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ...và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi...
Khoảng 1 tháng sau , mẹ cậu ấy đến nhà , đưa cho tôi một cái hộp mà cậu ấy gửi lại...Tron đó là 100 mảnh giấy , mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi .
" Lần đầu tiên , mình không cố ý đến muộn đâu , nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà , bống nhiên mình thấy chóng mặt quá và không thể đi tiếp được , nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu . Cậu tha thứ cho mình nhé ? "
" Lần thứ hai , mình..."
" Lần thứ ba , mình..."
" Lần thứ 100 "- Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện-" Mình xin lỗi...mình thật sự không muốn để cậu lại một mình trên thế giới này , nhưng có thể đến một lúc nào đó khác...I love you , Timmy "
Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện . Trông cậu ấy rất gấy , nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi .
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không ở bên cạnh .
Timmy , mình xin lỗi...



30-5-12

└(≣) SORRY...SORRY..!!!!!! cách đây 12 năm, 5 tháng #1682


Cảm ơn tỉ Minh Châu!!..


Sorry!..Sorry!..buồn quá! Đọc xong bài TS thẩn thờ!! và cảm thấy bơ vơ! tưởng như câu chuyện mới xảy ra hôm qua. Vì TS đã từng...trải qua, nhưng không có cái hạnh phúc như cô gái,được gặp mặt người mình yêu lần cuối và kịp vuốt mặt người!.. thôi TS khóc rồi!
Sorry!! sorry! không nói nữa!..

TS. 30.5.12

└(≣) SORRY...SORRY..!!!!!! cách đây 12 năm, 5 tháng #1688

Gởi muội Trăng Sao
TS ơi! MC hiểu nổi lòng của muội,nhưng cuộc sống là vậy đó,
có hợp thì phải có tan,cuộc sống là một quỹ đạo nó cứ xoay xoay
mãi và ta là vật thể trong quỹ đạo đó dù muốn hay không ta cũng phải chấp nhận, có một đều quan trọng không thể cưỡng lại là ta vẫn còn đang tồn tại,và còn có bao nhiêu người cần đến ta như những người thân, bạn bè, cộng đồng...
Hãy để những gì đã qua đi, vào trang nhật ký, rồi lâu ngày mình mở ra xem, nói với người mình yêu thương đã xa cách rằng:
" Chắc nơi ấy người luôn dõi mắt, em ở lại trả nợ yêu thương", và ta sẽ thấy ấm áp hơn, để vượt qua cuộc sống và mỗi ngày là khúc nhạc du dương.
Chúc muội vui nhiều bên người thân...
MC 31-5-12

└(≣) SORRY...SORRY..!!!!!! cách đây 12 năm, 5 tháng #1707

  • Nguyễn thị Thiện
Chuyện tình buồn và cảm động quá!
Cảm ơn Minh Châu nhiều!

CT, 01.06.2012
NTT
  • Trang:
  • 1
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.10 giây
   
© maitruongxuath.org