Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
NGỌN ROI BÍ TRUYỀN cách đây 7 năm, 9 tháng #19863
|
Nghe tiếng chó sủa ồn ào cả một góc làng, bà vợ lão từ trên võng rón rén bước đến lay nhẹ lão dậy. Nhưng lão vẫn nằm im, không cục cựa. Bà vợ ghé sát vào tai lão thì thầm: -Ông ơi, dậy! Chó sủa dữ quá. Lão xua xua tay, ra dấu bảo bà vợ im. Bà vợ hiểu ý, yên tâm trở lại võng nằm. Đến nước này lão đâm bực. Đầu óc sau nhiều đêm mất ngủ, lão nghĩ đến ngọn roi bí truyền của dòng họ mình mà buồn. Lão có hai đứa con. Đứa đầu đức hạnh tốt, chịu khó, lão định truyền cho nó những thế võ lão học được, vào lúc cuối đời. Nhưng ai ngờ bệnh dịch tả đã cướp mất thằng cả của lão. Còn đứa sau, cũng như đám học trò của lão, chỉ muốn học để khoe khoang, khoác lác, ỷ mạnh hiếp yếu…Những đứa trẻn như thế có mang vàng đến nhờ lão, lão cũng chỉ lắc đầu. Cách nay mấy tháng , khi băng qua truông cát để về nhà, lão đã đụng phải mấy đứa mà lão từ chối dạy. Nay bọn chúng chận đường để trả thù. Khi bọn chúng xông tới, lão vừa chụp chiếc khăn trùm đầu thì cây roi thằng đầu đảng đã ở trên tay lão. Bon chúng hoảng hốt lạy như tế sao. Lão đã lấy lời phải trái khuyên răn và nghe đâu bọn chúng biết tu tỉnh, chí thú làm ăn. Dạo này, mấy làng bên thường có những vụ mất bò. Mà khổ thay thằng con lão, nghe đâu có chân trong đám trộm bò ấy. Lão chỉ nghe mang máng thế thôi, chứ nếu mà bắt được quả tang thì nó ắt chết với lão rồi. Thật là “ hổ phụ sinh cẩu tử”, lão tức lắm. Thằng anh mất, lão muốn thằng em kế tục nghiệp võ của lão, nhưng nó chỉ biết ăn chơi, cờ bạc, thì làm sao lão dám truyền lại? Không lẽ ngọn roi bí truyền này mình mang xuống mồ hay sao? Càng nghĩ, lòng lão càng quặn thắt… Bất chợt bà vợ lại lay lão lần nữa. Ngoài chuồng bò có tiếng động. Lão nín lặng, tập trung theo dõi, cảm thấy có một điều gì đó khác thường đang diễn ra. “Thằng nào dám vuốt râu hùm đây”, lão nghĩ vậy, rồi hỏi thầm vợ: - Thằng Bắc đâu? Biểu nó ra xem chuyện gì ở chuồng bò. Bà vợ lí nhí trong miệng: - Nó đi đâu từ đầu hôm chưa về. Tiếng động lại vang lên.” Không lẽ bọn trộm bò?’’, lão cau mày tức tối. “Bọn nào to gan? Phải ra xem thử sao!”. Nghĩ thế, lão ngồi dậy, rón rén mở cửa và cầm chắc cây gài cửa trong tay. Trong bóng đêm của mùa gió bấc, một bóng đen đang lùa bò ra khỏi chuồng. ”Đúng là quân ăn trộm” , lão lẩm bẩm, rồi bằng sự tự tin ở bản lĩnh của mình, lão từ từ bước tới. Tức thì, một bóng đen khác núp ở đầu hiên nhảy ra, vung roi đánh bổ vào người lão. Lão xoay người đỡ, hai đầu roi chạm nhau khiến tay lão tê rần. Thầm phục sức khỏe của đối thủ, lão ngênh roi đứng thủ thế. Tên trộm hung hăng tấn công bằng những đường roi vừa nhanh vừa mạnh. Lão day, trở, đỡ, gạt, cố tìm ra tung tích cũng như roi pháp của đối thủ. Nhưng lão chỉ nhận ra một điều là những đường roi ấy rất hiểm độc, liều lĩnh, được đánh ra bởi một người có căn bản võ nghệ lâu năm.”Hình như thằng này muốn che giấu tung tích”, lão nghĩ vậy, rồi chuyển sang thế công. Nhưng lạ thay, những thế roi lão đưa ra, đối thủ như đoán trước được, đều bị hóa giải. Hai bên quần thảo một hồi lâu vẫn bất phân thắng bại. Lão bắt đầu thấy mệt. Đường roi lão yếu và chậm dần. Tên ăn trộm đánh tới tấp, buộc lão phải lùi dần, lùi dần…Lão lùi đến đụng vách nhà thì không thể lùi được nữa. Lão nghĩ đến ngọn roi bí truyền.”Có nên dùng tới nó không đây?”. Lão vừa đỡ vừa suy nghĩ. Lão cảm thấy không đành, bởi vì lão biết một khi giở thế võ đấy ra, đối phương chỉ có chết. Nhưng giờ đây lão chẳng đủ sức chống cự mà xem chừng tên trộm như có vẻ quyết ăn thua với lão. Chẳng còn cách nào khác hơn, tình thế trước mắt buộc lão phải chọn con đường sống cho mình. Và lão đã quyết định. Đối thủ ngã ngửa ra, la lớn: - Con biết được rồi! - Trời ơi thằng Bắc! Lão cầm roi đứng như trời trồng, nhìn đứa con mình đang ôm bụng lăn lộn trên nền đất. Bà vợ lão run lẩy bẩy ôm con mếu máo: - Con ơi là con… Lão gượng bước đến bên bà vợ, đặt tay lên vai bà, buồn rầu bảo: - Dìu nó vào nhà đi. Mai mua đồ cho nó ăn trong ba ngày, chỉ còn có ba ngày thôi, bà hiểu chưa? Lão tuyệt vọng ngước đầu nhìn lên bầu trời đen, tức uất khi nghĩ đến dòng họ mình sẽ tuyệt tự, và đường roi đi vào huyền thoại này sẽ bị thất truyền. BÙI THÚC ĐỆ 7.3.2017 Ghi chú: (gởi nhóm chủ biên) truyện này đã được đăng trong đặc san Tây Sơn (1991) và được tạp chí Nha Trang đăng lại (1992) thông báo cho quí anh biết. Thân. |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.11 giây