Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
NỬA NGÀY TRÊN ĐẤT BẮC cách đây 7 năm, 8 tháng #19890
|
NỬA NGÀY TRÊN ĐẤT BẮC Vậy là đã một năm ta lại trở về thăm đất bắc. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, mỗi lần đi xa ta lại học được bao nhiêu là chuyện. Dạo này tính hay quên chứ không còn nhớ dai như thuở trẻ, thôi thì ghi lại mấy dòng lưu chút kỷ niệm ngày về thăm quê. Từ bến xe Cầu Rào, lên xe Hải Âu với hành trình Hải Phòng – Nam Định. Được biết khi vào địa phận tỉnh Thái Bình, mấy mươi cây số từ Cầu Nghìn đến cầu Tân Đệ, ai xuống chỗ nào cũng đều phải trả một giá tiền như nhau. Thế là thay vì xuống ngã ba Vũ Hạ ta cứ ngồi trên xe đi thêm một đoạn nữa cho bõ đồng tiền. Thế nhưng, xe chạy một lúc ta chực nhớ ra ngày xưa có học: hễ được lợi về quãng đường thì lại bị thiệt về thời gian. Vội xuống xe ở ngã ba Đọ, tuy được đi thêm gần chục cây số, nhưng về đến nhà trễ mất nửa tiếng so với dự định. Tham thì thâm, ta dại quá! 4 giờ chiều, về đến nhà thấy toàn phụ nữ: hai bà bác, một bà cô, một bà thím, một chị gái và một chị dâu. Sau một hồi thăm hỏi trò chuyện, ông anh về hỏi: chiều nay chú thích ăn gì: ngan, vịt hay gà? Tự nhiên ta vướng vào tình cảnh này, ta biết chỉ một câu nói của ta là sẽ có một sinh mệnh phải ra đi. Bởi thế, ta phải đắn đo và suy nghĩ rất nhiều, chọn thế nào để hạn chế việc sát sanh! Ngan – bốn chữ; vịt – ba chữ; gà – hai chữ. Sực nhớ ra đang năm dậu nên ta quyết định thịt gà để hóa kiếp con vật có số chữ ít nhất. Một tòa án công khai được mở ra ngay giữa vườn, con gà sống tám tháng tuổi nặng 3,2 ký được mang ra xét xử với tội danh duy nhất: nó là con gà trống đạp mái nhiều nhất trong bầy! Trong khi đội thi hành án đang làm việc (hình 1) ta bỗng nhìn thấy nơi góc vườn một luống rau diếp rất to, to bằng nửa cái giường thước hai. Rau mùa lạnh nên quăn như rau Đà Lạt trông thật ngon (hình 2). Thấy ta thích ăn, bà chị vừa nhổ rau vừa kể: nhà có mỗi mình bác gái, trồng lên ăn không hết nên phải kêu hàng xóm đến ăn tiếp. Chỉ một loáng bữa cơm đã dọn lên, thêm một tiếng hú: 3 thằng em con các chú, thêm 2 ông anh nữa là vừa một bàn nhậu. Mấy lon bia trên ban thờ từ hôm tết gần hết hạn được đem xuống. Thức ăn thì đúng kiểu miền quê bắc bộ, con gà được chia làm ba món: cổ cánh thì quay, hai đùi thì luộc, lòng nấu miến, một đĩa rau và tô nước luộc cho riêng ta (có lẽ người nhà ăn nhiều nên ngán rồi). Ngày xưa đọc cuốn “Hà Nội ba mươi sáu phố phường” thấy Thạch Lam khen các món ăn xứ bắc cứ tưởng ông ấy hoài cổ. Nay mới biết đúng thiệt: gà nhà, rau vườn là không gì bằng! Gà nhà nuôi đủ ngày đủ tháng miếng thịt thơm, da dầy nhưng rất giòn. Chỉ mới nhìn thôi đã muốn nặng đũa, nhờn môi, nhức răng, tê đầu lưỡi! Còn rau nhà trồng không phân hóa học, không thuốc trừ sâu, thuốc tăng trưởng… chỉ chăm bón theo phương pháp cổ truyền: phân gio và lu nước giải! mà trong nhà chả còn ai, chỉ có mỗi bà già trên 80, vậy mà cộng rau ngọt lịm, một mình ta chén sạch đĩa rau. Cuối bữa uống thêm một chén nước rau luộc, chậc chậc, ta nói, nó ngọt tới bàng quang! Trời càng về khuya càng lạnh. Lâu lâu mới gặp nhau, anh em chuyện trò đến khuya lơ khuya lắc. Đường quê vắng ngắt, làng xóm im lặng như tờ, trong nhà đã giăng mùng tắt đèn từ lâu. Giật mình xem đồng hồ đã hơn 8 giờ tối vội vàng chia tay ai về nhà nấy. Ra đóng cổng, cái rét Nàng Bân nó chui vào trong tay áo. Rét, rét quá! Làm sao vệ sinh cá nhân được? Ra bể múc nước, lạnh như nước đá! Thôi thì chỉ dám lau qua cái mỏ, nhúng bốn cái dụm rồi chạy ù vào nhà, cài cửa, lên giường, chui vào trong chăn nằm run! Thân nhiệt vừa tăng lên mấy độ, ta rơi vào cõi mộng chưa được bao lâu bỗng giật mình tỉnh giấc. Trong ta cảm thấy len lén một nỗi buồn! muốn ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ được, một cảm giác bất an! Dần dần ta xác định được lòng ta đang mang nặng nỗi buồn vì nước! Trằn trọc suy nghĩ giờ biết tính sao, mở cửa sẽ gây tiếng động, ngoài trời lại lạnh căm, lòng ta không muốn, mà nằm lại mang hai nỗi buồn một lúc cũng không thể chịu nổi! Thôi thì đành liều, rón rén ra mở then cứa, cái lạnh ùa vào. Nhưng, trời sáng quá! Trăng thượng tuần đã khuất dạng từ lâu, trên bầu trời chòm sao hiệp sĩ sáng rực, ta bước ra vườn. Vậy là nhà làm hướng chính nam, nếu thêm vài bước ra cổng là về nam, phía sau lưng là hướng bắc, ta đang ở giữa miền trung. Thôi, vì mắc tiểu nên đi đại ngay chỗ miền trung này vậy! Trút bỏ mọi nỗi buồn phiền, ta cảm thấy khoan khoái và hạnh phúc. Ta nhận ra rằng hạnh phúc không ở đâu xa, nó hiện hữu quanh ta. Mỗi khi ta ao ước một điều gì đó mà đạt được, thế là hạnh phúc! Trở về giường, chui vào trong chăn ta thiếp đi trong niềm hạnh phúc – khi lòng ta không còn nước! Ngày mai, ngày thứ ba béo! Đức Anh 12.03.17 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.10 giây