Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
43 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

CON CÁI TRƯỞNG THÀNH ĐỀU LÀ KHÁCH cách đây 3 năm, 4 tháng #22763

  • Thanha
  • không trực tuyến



CON CÁI TRƯỞNG THÀNH ĐỀU LÀ KHÁCH


Mỗi khi Tết đến, tôi hay nghe bố mẹ bảo sửa soạn đến thăm ông bà. Chẳng biết nhà khác thế nào nhưng tôi thường nghe bố mẹ tôi gọi ông bà là ông bà. Tôi chưa bao giờ thắc mắc vì sao bố mẹ không gọi ông bà là bố mẹ, vì rõ ràng trước khi trở thành ông bà thì ai cũng phải là bố mẹ trước đã.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng một ngày nào đó tôi không gọi mẹ là mẹ mà gọi mẹ là bà, vì mẹ không còn chỉ là mẹ mà còn là bà của con tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó.

Trong Reply 1988, khi Jung-hwan về thăm nhà sau một thời gian dài đóng quân (Jung-hwan khi trưởng thành trở thành một quân nhân), mẹ anh khi đón anh ở cửa đã nói: “Con cái trưởng thành đều là khách”. Bà tiếp đãi con trai mình đàng hoàng như một người khách từ xa đến thăm. Jung-hwan không còn là chàng trai mặc quần đùi vừa ăn snack vừa xem ti vi ở phòng khách. Jung-hwan không còn xin tiền mẹ trước khi đi học. Jung-hwan không còn chỉ là con của mẹ Ra Mi-ran nữa. Anh đã là một quân nhân có cuộc sống riêng và chỉ về thăm nhà khi có thời gian rảnh.

“Con cái trưởng thành đều là khách”.


Hồi năm nhất năm hai, tôi thường xuyên về nhà, mỗi lần về đều khá dài. Bố mẹ vẫn làm những bữa cơm như thường lệ, ăn cơm xong tôi vào phòng, bố xem ti vi, mẹ ở bếp làm mấy món ăn vặt, anh trai nếu không ở nhà làm việc thì sẽ ra ngoài cà phê với bạn bè. Một gia đình cơ bản thì sẽ cho nhau không gian riêng sau bữa tối. Nhà là nơi thân thuộc đến mức khiến ta phát chán, và cũng là nơi duy nhất dù chẳng có gì mới mẻ vẫn khiến ta luôn muốn quay về.

Ở hai năm cuối cùng của đại học, tôi về nhà ít hơn. Lần gần đây nhất tôi chỉ về nhà 5 ngày. Nhà là nơi tôi dành ít thời gian để ở nhất trong một năm. Tôi bắt đầu có những lối đi riêng, bố mẹ cũng nhận ra trong những lối đi của tôi không có lối nào dẫn về Hà Nội, dẫn về nhà, về với bố mẹ.
Dần dần, tôi không còn nói “về nhà”, tôi sẽ nói “về thăm nhà”.

Lúc này tôi mới hiểu bố mẹ luôn biết có ngày những đứa con sẽ rời đi. Lần về nhà gần nhất, 5 ngày. Tôi chỉ ở nhà ăn tối 3 lần. Cả 3 bữa đều là những món sơn hào hải vị, những món mẹ sẽ làm những khi nhà có khách. Tôi bảo mẹ tôi sẽ không về nước ngay sau khi tốt nghiệp. Mẹ chỉ ừ, còn trẻ thì cứ bay nhảy, đừng quên về thăm nhà.

Mẹ bảo sẽ luôn giữ phòng ngủ của tôi như thời cấp ba, thời trước khi tôi đi du học, dù tôi bảo nếu anh trai lấy vợ thì tôi nhường phòng đó cho anh nếu cần thiết. Mẹ bảo sẽ luôn có một phòng cho tôi, để tôi luôn có một nơi để trở về.

Dù mẹ biết ngày tôi trở về, biết đâu tôi đã trở thành một vị khách, chứ không chỉ là con của mẹ nữa.
Giống như mẹ với bà vậy. Mẹ không còn chỉ là con của bà, mà còn là vợ của bố tôi, là mẹ của anh em tôi.

Tôi trong tương lai rồi cũng sẽ như vậy

Trong “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” của nhà văn Luis Sepúlveda, một trong những tác phẩm vĩ đại nhất dành cho trẻ em (và những người lớn đã từng là trẻ em), tình yêu của những con mèo ở bến cảng dành cho chú hải âu bé nhỏ cũng như tình cảm của cha mẹ. Thứ tình cảm cao thượng, kiêu hãnh và đầy tự hào. Thứ tình cảm khiến bố mẹ trở thành những người cho đi mà không hề mưu cầu được nhận lại.

Những chú mèo ở bến cảng biết một ngày chim hải âu sẽ rời đi, bay lên bầu trời cao dù chú được nuôi lớn bởi những con mèo – những con mèo không bao giờ rời bến cảng. Cũng như bố mẹ nuôi lớn chúng ta, nhìn ta bay cao và sẽ không rời đi. Vì bố mẹ biết chúng ta cần một nơi để trở về.


Một du học sinh VN
22.7.21
  • Trang:
  • 1
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.09 giây
   
© maitruongxuath.org