Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
XƯA VÀ NAY cách đây 6 tháng, 2 tuần #23469
|
SÀI GÒN MỘT SÁNG BA MƯƠI… Lận mãi cuối cùng Sài Gòn đã trở thành quê hương thứ hai của tôi. Không gì hãnh diện hơn khi được làm con dân của Sài Gòn. Tôi yêu thành phố này. Sài Gòn đã cho tôi quá nhiều thứ không biết khi nào tôi mới trả hết ân tình này. Gần 50 năm…, với những biến đổi từng ngày, tôi luôn tự hỏi: Có khi nào Vương Cung Thánh Đường, chợ Bến Thành, Bưu điện Sài Gòn, bến Bạch Đằng..., sẽ đổi thành cái gì đó lạ hoắc không? Có khi nào một sớm mai thức dậy tôi và nhiều người Sài Gòn ngơ ngác hay tin chỗ nọ chỗ kia sẽ phá đi xây lại đổi tên... Trên thực tế những biểu tượng của Sài Gòn cũng dần bị người ta xoá đi như Thương xá Tax, Tượng Trần Nguyên Hãn, Bùng binh Cây Liễu, Tháp đồng hồ vòng xoay Nguyễn Huệ, Công viên Lam Sơn, vòng xoay Bến Thành..., nay không còn nữa. Nhớ buổi sáng hôm nọ, lên Facebook, thấy dân tình sửng sốt chuyện cái Bến Bạch Đằng có từ trăm năm nay tự nhiên đổi thành "Ga tàu thuỷ". Người ta ngỡ ngàng không hiểu vì lý do gì. Nhưng rất may ngay sau đó không lâu, cái tên "Bến Bạch Đằng" được trả về như cũ. Sau bao năm sống ở Sài Gòn, tôi nhận ra rằng nền văn hóa của Sài Gòn không phải là không gian kiến trúc, cũng không phải văn hóa tượng đài. Văn hóa Sài Gòn chính là tư duy rộng mở hội nhập và dung nạp tất cả. Ở đâu mở cửa ở đó sẽ phát triển. Sài Gòn đang phát triển lớn mạnh và trở thành bầu sữa ngọt để nuôi nấng cả nước. Vì mở cửa đón nhận nên nền văn hóa Sài Gòn cứ mãi đầy lên đa dạng phong phú nhưng văn hoá gốc của Sài Gòn vẫn tồn tại mãi không bao giờ mất đi. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đặt chân đến Sài Gòn, kỷ niệm chỉ là những điều giản dị chứa đầy ngăn ký ức của một thằng tỉnh lẻ đến Sài Gòn làm nghề viết lách kiếm cơm. Đó là những tối tôi lên dọc kênh Thị Nghè nghe hát bolero đệm guitar, rồi đi đường khát nước ghé vào uống ly trà đá mát lạnh, tối về nhà trọ nghe lốc cốc tiếng hủ tiếu gõ từ xa tới gần trong con hẻm dài... Không biết từ bao giờ tôi "bị Sài Gòn hóa" rồi yêu luôn cả cái ồn ào sống động của vùng đất và con người ở đây. Nhớ cái cảm giác mỗi lần rời thành phố đi đâu đó cứ về đến cầu Sài Gòn là coi như về đến nhà, dù nhà tôi ở tận bên quận 7. Sài Gòn bao dung và nhân hậu dang rộng vòng tay che chở cho bao nhiêu cuộc đời đến trú ngụ nơi đây. Dẫu ồn ào, bụi bặm nhưng Sài Gòn nồng đượm chan chứa tình người. Có người đến Sài Gòn rồi lại ra đi, ồn ào lúc đến và lặng lẽ lúc rời xa---Nhưng tất cả đều không ai hờn trách Sài Gòn... Theo năm tháng Sài Gòn có những cái mất đi, nhưng nó lại được lấp đầy lại bởi tình người và ký ức về Sài Gòn luôn vĩnh viễn trong trái tim của ai từng sống nơi đây. TIỂU VŨ |
|
└(≣) XƯA VÀ NAY cách đây 4 tháng, 2 tuần #23513
|
NHỮNG CHIẾC XE XÍCH LÔ ĐẠP NGÀY ẤY...!
Xích lô đạp ngày xưa vào Sài Gòn-Chợ Lớn và mọi miền cũng lâu lắm... Ta dễ dàng thấy nõ chở đủ mọi tầng lớp con người trong xã hội, từ người giàu sang, thơ ký văn phòng đến người cần lao bình dân. Nghề đạp xích lô lúc ấy dễ sống, thậm chí có những gia đình có mấy thế hệ làm nghề đạp xích lô. Hình ảnh chiếc xe thong thả đi qua những con phố dường như đã trở thành một biểu tượng đẹp, một nếp sinh hoạt khó có thể hòa lẫn trong đời sống của người Sài Gòn xưa...! Tính cách của người đạp xích lô rất lạ và phóng khoáng và trượng nghĩa...! Khi cần, chở người đến chỗ cần đến trong hoàn cảnh khốn khó, họ chẳng chờ lấy tiền, lẵng lặng quay đầu xe bỏ đi, không cần một tiếng cảm ơn...! Khi đang rong ruổi trên đường dù có chở khách, hàng hoá hay không, thấy cảnh bạn đồng nghiệp đang bị khó khăn, va chạm... thì lập tức thò tay sau lưng, kéo vội sợi dây thắng, nhảy xuống sẵn sàng ra tay tương trợ, dù không biết người bạn đồng nghề nầy là ai...? Ở nơi nào...? Khi họ đang chạy trên đường, chở khách nặng, tới ngả Ba, ngả Tư đông người, đông xe, lúc ấy chỉ cần giơ thẳng tay, miệng là inh ỏi: “Dô....Dô..!", thì dường như các xe trước mặt, sau lưng, bên trái, phải đều nhường đường “ưu tiên”, dường như họ dành một sự thông cảm người lao động nặng nhọc, trân trọng tình cảm đáng quí giữa Người với Người...! Cũng có khi, họ ngậm tu huýt thổi: "Rét...rét" giống như “Phú lít” đang làm việc, để mọi người nghe, thông cảm tránh đường dùm.....! Những hình ảnh bác tài dừng xe, nơi cạnh gốc cây có bóng mát, ăn cơm với miếng khô, trái ớt trong cái lon guigoz. Xong..., uống ừng ực những ngụm nước lã trong cái bình tong cũ là chuyện đời thường...! Hình ảnh của chủ xe và khách khoác chiếc áo mưa cũ, trước xe che tấm bạt rách đôi chỗ, lướt đi vội vàng trong cái gió thốc lạnh từng cơn, mưa tạt từng hồi...! Hình ảnh, anh tài xe nằm co ro nhưng gọn gàng trong lòng xe ngủ ngon lành, sau một buổi cày xe mệt nhọc, vất vả.... Rồi bắt gặp bác tài già, da sạm đen vì nắng, vì gió, vì mưu sinh, tự tin, giao tiếp lưu loát với khách nước ngoài, trên tay vẫn cầm tờ báo New Time, Saigon Post hay Équipe..! Hình ảnh khi chiều về, trong xóm lao động nghèo, có người vợ trẻ ẳm con đứng chờ... Anh chồng từ từ dừng xe..., tay vét túi lấy tiền đưa vợ, tay kia đen sạm vì nắng gió..., nựng con trẻ, miệng cười thật vui....! Tôi đã từng bắt gặp những chiếc xe xích lô đạp miệt mài, lăn vòng bánh xe trên khắp mỗi miền đất nước... Tất cả đều giống nhau những điểm chung: Người đạp xe gò lưng nhấn những vòng xe mệt nhọc trên đường lúc ngược gió, những giọt mồ hôi lăn dài trên má, những cái nón rộng vành giữa trưa nắng gắt, chở những người khách ngồi trên xe, miệng cười, tay đang chỉ trỏ cái gì đó...! Chiếc xích lô đạp thân quen trong cuộc sống hàng ngày cũng đã được thi vị hoá trong thơ ca...! Thương ôi...! Chiếc xe xích lô đạp như con tuấn mã cùng người kỵ sĩ rong ruổi khi bình minh chưa ló dạng để mưu sinh cho cả gia đình...! Nuôi những đứa trẻ ăn no, mau lớn để thành nhân thành tài...! Để rồi, khi hoàng hôn khuất dạng, những tiếng nói, tiếng cười rộn rã vui tươi, hạnh phúc bên những những thân yêu..! Vòng xe-Vòng đời cứ trôi đi...! Mỗi ngày như mọi ngày giống như bánh xe của chiếc đồng hồ thả thời gian trôi đi...! |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.09 giây