Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
ĐỊNH MỆNH cách đây 12 năm, 10 tháng #511
|
ĐỊNH MỆNH < Tôi cảm nhận một triết lý khiêm cung và tích cực cho phận người. Phận người cát bụi,nhưng phận người được nâng niu với nhiều phép lạ. Phận người tuyệt vời,nhưng phận người có nhiều đau khổ.> Hồi Ký - Phạm Văn An 12C (NK 77-79) Như con thuyền không bến Lờ lững trôi lênh đênh ! Tìm kiếm lại người xưa Suốt cả cuộc đời này... ...Trên tay nàng đã cầm túi hành trang chuẩn bị cho một chuyến đi xa,nhưng không cho gia đình biết,với một ít nữ trang.Nhưng vì mất Cha từ nhỏ,mấy chị em ở với Mẹ và đứa em trai duy nhất...Đây là nguyên nhân đã ngăn trở nàng vào chuyến đi < Định Mệnh > ngày hôm đó. Anh và Nàng cùng đến một điểm hẹn.Một quyết chí cùng ra đi với Anh lúc ban đầu, nay tự dưng nó xìu xuống ! Cứ nghĩ sự ra đi này có thành công hay không?Không chắc chắn được,vì nó là sự đánh đổi cả cuộc đời của nàng,dù rằng hai bên gia đình đã gặp và đã có hẹn ước với nhau... Nhưng cứ nghĩ chuyến đi không thành thì làm sao? Một bên là tiếng gọi con tim,một bên là gia đình có Mẹ và chị em. Nhưng vì chữ hiếu quá nặng ! Nếu đem lên bàn cân.Nàng thấy chữ hiếu nặng hơn chữ tình...cuối cùng quyết định trở về mái nhà ấm cúng thân thương đó.Còn chàng buồn bã vì không có nàng đi theo như dự tính ban đầu,nhưng cũng phải đành lòng ra đi.Chuyến đi đó đã...thành công ! Đối với Chàng,đây là một sự tiếc nuối cho người yêu của mình.Gíá như...một trăm lần ngàn cái giá như của cả hai,nhưng tất cả đã an bài. Than ai ? Trách ai ? Tại Chàng hay tại Nàng ?...Hay tại ông trời ! Chàng đã rời xa ! Ở phương trời xa tít,còn Nàng thì vẫn còn đây,đã đau khổ đến tột cùng vì mình thực sự đã mất người mình yêu vào mối tình đầu...mãi mãi đã xa rời nàng vào thời khắc đó. Cả hai gia đình lúc đó xót thương cho số phận của cô con gái hiền lành họ cùng nhau an ủi trong sự sống như ngơ ngẩn một thời gian...và bắt đầu từ ngày đó,cho đến sau hơn ba mươi năm,ba mẹ anh coi nàng như một cô con dâu tinh thần. Vào hơn ba mươi năm về trước ! Anh và chị gặp nhau trong một trường học.Họ học chung trường nhưng khác lớp.anh là cái đuôi của chị,sau mỗi buổi tan trường,trong trường ai cũng biết họ là cặp đôi rất xứng với nhau thời bấy giờ. Chị phải nói là đẹp ! Cái đẹp thánh thiện luôn hiện ra trên gương mặt chị.Trắng trẻo,cặp mắt to tròn đen lay láy,sóng mũi thanh tú,đặc biệt là cái miệng cười rất tươi. Tất cả làm nên gương mặt sáng ngời,nếu một ai đó,lần đầu tiếp xúc với chị,đều là yêu thích...giọng nói lơ lớ qua giọng người Nam,dù gia đình là Bắc 54.Với tôi chị là người con gái đẹp với vẻ đẹp thùy mị. Sau một thời gian dài xa cách ! Lần đầu tiên Anh có về quê hương thăm gia đình và trở lại kiếm chị. Thật là bất ngờ và run rẩy...đứng trước mặt người đàn ông mà cả đời chỉ để lòng vào họ,người đàn ông mà vì chỉ một phút không can đảm bước tiếp trong cái hẹn ra đi ngày ấy.Người mà không thể thay thế người khác trong lỗ hổng cuộc đời chị cho đến ngày hôm nay! Thật là đáng tôn vinh mối tình của chị theo tôi nghĩ. Họ đứng ôm nhau mà khóc ! Chị trách Anh sao không đợi chị...để bây giờ,giở khóc... g̣iở cười. Thời gian ! Môi trường...! Anh chẳng phải là một < Thánh Nhân > để đợi một người tình đã xa cách nửa vòng trái đất.Không thể trách được ! Chỉ trách ông trời...không cho họ đến với nhau như ý nguyện. Sau cùng, Anh khuyên chị hãy quên Anh đi.Cần phải đi tìm cái hạnh phúc cho riêng mình...nhưng đối với chị,chỉ là nước mắt và sự tiếc nuối...tất cả đã quá trễ.Chị biết anh đã có gia đình riêng của anh. Anh trở lại quê hương thứ hai của anh,chị ở lại đây với con đường thân thương có nhiều kỷ niệm cất dấu...! Yêu thương một người sẽ không bị thời gian hay không gian làm phai nhòa đi,mà ngược lại mỗi một phút giây trôi qua càng mãnh liệt hơn,nồng nàn hơn. Tận cùng của cô đơn là sự nồng ấm ! Tận cùng của nỗi đau là hạnh phúc... Yêu thương là chấp nhận,là hy sinh và chờ đợi.Chị là thế đó ! Sáng nay! Một buổi sáng bình thường như mọi ngày.Trên đường đi làm tôi chợt nhớ tới chị và cần phải gọi chị. - Em à ! Sao lâu quá không gọi cho chị Tôi cảm nhận được,qua giọng nói của chị hình như chị không được khỏe lắm. - Chị có khỏe không?Hình như chị hơi mệt hả? Tôi hỏi. - Hôm Tết tới giờ chị bị mất ngủ. - Chị là người cần thương bản thân mình trước tiên đó chị,chẳng có Bác Sĩ nào,chẳng có người thân nào lo cho mình bằng chính mình đâu .Chị phải nhìn đời bằng trái tim cởi mở...đọc sách,đọc báo,đọc truyện...làm cho mình hưng phấn hơn...tìm đến bạn bè,cởi mở lòng mình ra... Ôi ! Tôi thương chị quá đi thôi,và từ đây chị sẽ có tôi chia sẻ những cái vui buồn của chi.Nói về cái Cười...Ở chỗ làm,khi mà bất chợt ghé mắt vào MTX đọc có bài mới đưa lên,nhiều khi đọc mà phải cười lên,không thể nhịn cười được...thật là cám ơn MTX. Ai là người cám ơn trời đất,nhưng trước mắt tôi xin cảm ơn MTX trước tiên cho bản thân tôi.Nhờ nó đã kiếm lại cho tôi những nụ cười thoải mái,vất đi những cái mỏi mệt...mà đã từ lâu tôi mới kiếm lại được. Chuyện tình...! Có muôn vàn lý do xảy đến...nó đau buồn,nó giằng xé,nó mưu mô,nó xảo quyệt,nó ngọt lịm,nó thanh cao và nó còn ...đau khổ nữa ! Người người đều được nếm trải qua,và đều phải được bước chân vào nó.Tất cả những cuốn truyện hay xuất chúng,được lưu đời,hình như phần nhiều là những chuyện viết về <Tình Sử>. Phải chi ! Tôi mà viết văn thơ hay như...Victo Hugo...thì tôi sẽ đưa câu chuyện này lên khung rồi.Sẽ viết để lưu vào hậu thế,cho người đời biết được...có một nơi ở xa xôi kia. Đã có một mộ́i tình bất diệt ! Và đã đưa vào trong lòng tôi một sự kinh ngạc đến...kính nể ./. Thanh Thảo CA,17.03.12 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.10 giây