Thông tin tiện ích  

   

Tin Nhắn

sondung: Xin lỗi Thầy Cô em đi hoang lâu giờ mới trở về thăm lại trường xưa. Em hứa từ nay sẽ không đi xa nữa.
sondung: Chào Thầy Cô! Em mới gởi bài viết: TRÙNG DƯƠNG HỘI NGỘ vào trang văn, nhờ Thầy Cô giúp em gởi Video và hình ảnh vào trang của bài, em không biết cách gởi hình vào ạ! Cám ơn Thầy Cô!
sondung: Chào Thầy Cô
Thanha: Thầy cô chúc Gia đình Thắng Nhung năm mới nhiều sức khỏe , vui vẻ, hạnh phúc
Thanha: Thầy cô cám ơn quá Giáng Sinh và Năm Mới của gia đình Thắng Nhung gửi vừa kịp lúc cả nhà đông đủ.Vui lắm Nhung ơi!Bánh Tét tuyệt vời! ...ngon quá đi ăn bánh nhớ má
Thanha: Thành thật chia buồn cùng gia đình và tang quyến về sự mất mát này Cụ bà thọ 93 tuổi.Cám ơn em về bài hát "Mợ tôi"
dpham66: Mẹ Minh Đức mới vừa qua đời. Bà thọ 93 tuổi. MĐ mới đăng bài hát về mẹ "Mợ Tôi". Xin mời thầy cô và các bạn vào xem... Tears!
Thanha: Chào Thanh Cẩm, thầy cô rất vui mừng gặp lại em.Chúc em nhiều sức khỏe và niềm vui khi trở về maitruongxuath.org
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em! Lâu nay em biệt tích, thật là có lỗi với mọi người! Giờ viết tin nhắn tính bấm “nhập” để xuống dòng, rồi chữ biến mất nên viết lại, thành ra chào hai ba lần!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô và các anh chị em!
Thanh Cam: Chào cô!
Thanha: TC chao dang cao, em và gia dinh khỏe ? lâu quá mới thấy em ghé thăm trường xưa. Hân hạnh đón tiếp.
dang cao: Chào TC
TÚ VĨNH: Kính chào thầy cô và các bạn. Chúc MTX một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.
Thanha: Thầy cô cám ơn hai em Thắng Nhung về những chiếc bánh chưng và bánh tét tình nghĩa đã gởi đến thầy cô nhân mùa Giáng Sinh-Năm Mới. Chúc gia đình hai em một mùa Giáng Sinh An bình và năm mới thành đạt.
Thanha: Cầu xin cho tất cả mọi người bình an qua mùa Covid. Năm nay buồn quá hả Thảo?. TC ở nhà suốt không dám đi đâu trừ lúc đi chợ và chạy xe đạp vô rừng.
Thanh Thảo: Em cám ơn TC nhiều ạ . Em cũng đang nghĩ cho cách này . Em sẽ cố gắng . Năm nay 2020 trọn năm bị Covid nên tháng 12 này ko bận làm bánh cho nhà Thờ và hãng TC ơi .
Thanha: TC đã đưa hình lên rồi. Em đừng ngại trong việc đưa hình, cứ viết bài TC sẽ đưa hình giúp. Cám ơn em.
Thanha: Vậy khi nào rảnh em viết bài và lên hình nhé.Thầy cô chúc em thành công.
Thanh Thảo: Nhưng chưa biết cách đưa hình vào như thế nào ? Bắt đầu tùn tới này em bận cho đến cuối tháng 12 về làm bánh . Em cám ơn TC đã sưu tầm được trang up hình này .
Thanh Thảo: Em đã sign in vào Imgur rồi TC ơi !
Thanha: Thầy Cô chỉ các em muốn post hình ảnh cá nhân vào MTX, các em hãy up vào Imgur rồi copy qua như trước đây đối với Flickr hoặc Photobucket. Bởi vì Imgur tiện lợi hơn, không cần có tài khoản và không giới hạn dung lượng.
Thanha: Kinh Thần Nông còn có bài "Trung uy nuôi tôm" tác giả Phương Toàn.
Thanha: Mời các em nghe đọc truyện người thật việc thật, người viết ở kinh Thần nông (kinh 5) .
Thanha: Đã có video buổi họp mặt ngày 8/6 tại trường mới C3 Tân Hiệp, do đài phát thanh truyển hình địa phương Tân Hiệp quay.
Thanha: Cám ơn Minh Châu đã báo cáo quĩ tới ngày 20/3/2019. Còn 3 tuần nữa chúng ta có kỳ họp vào ngày 8/6. Minh Châu kiểm tra tài khoản thường xuyên và báo cáo kịp thời lên quĩ những mạnh thường quân ủng hộ cho kỳ họp mặt này. Cám ơn em.
Thanh Thảo: Dạ Thầy Cô . Sau chuyến du lịch VN lần này , Nancy nói với mẹ : < VN đẹp quá ! Mai mốt đi làm có tiền , con sẽ về một mình ! > . Vậy là vui rồi TC ơi . Một đứa trẻ sanh ra ở Mỹ . Khi theo Mẹ về thăm quê hương mà khen được VN rất đẹp là quá tốt rồi . Chỉ sợ dẫn chúng về , nó chê ko bao giờ trở lại nữa thì nguy .
Thanha: Nancy thích lắm đây, TC không muốn vào bài comment để bài Thanh Thảo cuối cùng các bạn vào xem cho dễ.
Thanha: Chào Thanh Thảo,đọc bài du lịch miền Trung thích lắm, hy vọng tháng 6 nầy về họp mặt sẽ có dịp ra nơi ây.
Trieu Nguyen: Em kính chào thầy cô! Em cảm ơn thầy cô đã luôn chú ý và động viên em.
Thanha: Chào em Trieu Nguyen sau, thời gian vắng bóng trở lại trường xưa với ngòi bút điêu luyện hơn, văn hay chữ tốt hơn đem lại sinh khí mới với luồng gió cũ kỷ đong đầy kỷ niệm một thời khốn khó miền Cái Sắn. Cám ơn sự trở lại của em, trường xưa cảm thấy ấm áp hơn.
caonguyen: Chúc Út Sao và gia đình giáng sinh vui
vẻ
sondung: Dạ! Thưa Thầy Cô . Hôm giờ mấy cháu Vy Ngọc bận việc quá nên chưa làm clip video được , em thì mò hoài mà chưa vô phim được ,em có nhắn tin nhờ Thầy lúc nào rảnh đưa vô dùm vì những đoạn phim đó em giở qua phone của Thầy đó . Kính
Thanha: Chào Sondung, Phim em quay cho TC nhờ bé Vy đưa vào Youtube, sau đó chuyển link vào nội dung MTX như một bài viết,, để minh họa cho hai bài thơ trên. Thơ hay lắm sondung ạ. Cám ơn hai em.
sondung: Dạ chúng em cám ơn Thầy Cô đã tìm giúp , chúng em sẽ xin hoàn thành công việc ạ !

Để gửi tin nhắn xin hãy đăng nhập.
   
   

Trang web hiện có:
20 khách & 0 thành viên trực tuyến

   
Chào Khách quý
Tên đăng nhập: Mật mã: Tự động đăng nhập

Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
  • Trang:
  • 1

NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:

ĐỪNG CÓ MÀ DẠI cách đây 12 năm, 10 tháng #525



ĐỪNG CÓ MÀ DẠI
NGUYỄN PHƯƠNG
Tôi là người hơi lè phè lại hay nhậu, nhưng không hiểu sao lại được mọi người - đặc biệt là các phu nhân của những ông bạn - rất tin tưởng, sẵn sàng giao phó các đức ông chồng của mình cho tôi “quản lý” mỗi khi đi nhậu. Tôi được tiếng là rất uy tín trong giới nhậu. Điều này không phải mới đây. Từ hồi còn công tác ở ngoài đảo xa xôi vào cuối những năm tám mươi của thế kỷ trước, tôi cũng đã từng được mọi người tin tưởng như vậy. Tôi còn nhớ, ngày ấy có một cô giáo ở ngoài đảo có chồng làm kế toán trưởng của một công ty khá nổi tiếng. Anh ta giao thiệp rộng, lại rất phóng khoáng, nhưng khổ nỗi bà vợ “quản” rất chặt. Đừng có hòng mà đi nhậu với ai. Kể kể cả lãnh đạo cấp huyện cô ta cũng coi như “pha”. Nhưng các bạn có tin không? Chỉ có đi nhậu với tôi là cô ta cho phép thôi. Trừ trường hợp đi công tác ở đâu xa, cô ta không biết thì thôi, chứ ở quanh trên đảo mà đi nhậu với bất kỳ ai – đương nhiên là trừ tôi – là cô ta phát điên lên, “quậy” mấy ngày trời mới thôi. Có hôm, giận quá cô ta xé cả thẻ đảng của chồng trước mặt phó Chủ tịch huyện! Anh bạn này rất tốt bụng, lại hiền lành, chỉ tội “cả nể” vợ “cho nên sự dở dang”. Thôi, chuyện của anh này dài dòng lắm, để khi khác tôi kể tiếp. Tôi đang nói tới cái sự uy tín của tôi.
Năm 1992, tôi vào Rạch Giá. Từ một cái đảo nhỏ bằng bàn tay, tôi bước vào một khung trời rộng lớn. Do vậy, tôi có điều kiện giao thiệp nhiều hơn, bạn bè nhiều hơn. Vậy mà tôi vẫn được xem là người uy tín trong giới nhậu. Điều này làm tôi rất tự hào. Không tự hào sao được! Đang ngồi nhậu vui vẻ, nghe thằng bạn ngồi kế bên trả lời điện thoại của vợ: “A lô, anh đây, anh đang ngồi với anh Phương, lát nữa anh về”. Bà nào khó quá thì thêm một câu: “Em nói chuyện với anh Phương nghe, có anh ấy ở đây nè.”. Thế là bất đắc dĩ tôi phải cầm máy: “Thím đó hả? Cứ yên tâm đi, chú ấy đang ngồi ở đây với tôi, lát nữa chú ấy về”. Có thằng còn lạm dụng cái sự uy tín của tôi, đi nhậu ở đâu say “quắc cần câu” gọi điện cho tôi dặn rằng : “Chừng nào vợ em có hỏi thì anh nói bữa nay em đi nhậu với anh nghen.” Tôi cũng đành phải nhận lời để cứu bạn chứ biết làm sao!
Thế đấy các bạn. Đi nhậu mà có người tin tưởng thì kể ra cũng sướng. Nhưng trong cái sướng đó cũng có cái khổ các bạn ạ. Tôi nói “Khổ” là bởi vì có lần bất đắc dĩ tôi phải đứng ra làm chứng cho một sự việc mà bản thân tôi chưa chứng kiến được hoàn toàn. Câu chuyện là như thế này.
Trong giờ nghỉ giải lao, chúng tôi thường xuống căn – tin uống cà phê, tán gẫu. Hình như cái từ “Bà Tám” dành để chỉ những người đàn bà “nhiều chuyện” thì phải. Ở đây, không có đàn bà. À không. Có vợ thằng Nam nữa. Từ bàn bên này nhìn qua bàn bên kia, tôi thấy . . một, hai, ba. . . bảy người đàn ông trong cơ quan tôi. Như vậy là bảy “Ông Tám” (Tôi dùng từ “Ông Tám” là bởi vì mấy anh chàng này cũng “nhiều chuyện” không khác gì các bà), chỉ có một “Bà Tám” thôi.
Từ chuyện ông Putin đắc cử tổng thống Nga, chuyện ông Obama làm tổng thống Mỹ, chuyện Trung Quốc xâm phạm lãnh hải Việt Nam; đến chuyện thuyên chuyển cán bộ trong cơ quan, chuyện lương bổng, rồi đến chuyện vợ thằng này hiền, vợ thằng kia dữ; vợ thằng này mập, vợ thằng kia ốm . . .Ôi thôi, hầm bà lằng, đủ thứ chuyện trên đời đều được các ông đem ra nói hết. Câu chuyện đưa đẩy thế nào mà dẫn đến chuyện mấy ông bàn về sự ghen tuông của đàn bà:
Thằng Nam, có vợ ngồi kế bên, mạnh dạn tuyên bố:
- Đàn bà mà không có biểu hiện ghen tuông coi chừng bà ấy đang ngoại tình đó.
Tôi quan sát thấy thằng Tuấn hơi đăm chiêu, nó phản đối một cách yếu ớt:
- Mày nói làm sao chứ tao thấy nhiều bà chẳng bao giờ ghen nhưng có ngoại tình đâu.
Vợ thằng Nam ủng hộ chồng:
- Tui là đàn bà nè. Tui biết. Đàn bà nào cũng ghen hết. Có điều cách biểu hiện ghen tuông khác nhau thôi. Cô nào thấy chồng đi thì đi, về thì về, chẳng hề quan tâm hỏi han gì thì hết thương chồng rồi. Có khi đang có bồ cũng hỏng chừng.
Lời nói của vợ thằng Nam, xem ra làm cho thằng Tuấn càng đăm chiêu hơn :
- Cô nói vậy chứ, như vợ tôi nè, tánh tình đằm thắm, dịu dàng, thương chồng hết mực mà có khi nào ghen đâu.
- Ông có biểu hiện lu bu, bồ bịch gì đâu mà bả ghen. Ông này « dô diêng » đang không đem vợ mình ra khoe « tánh tình đằm thắm, dịu dàng. . . »
Câu nói này của vợ thằng Nam cố tình giễu cợt, bỉu môi kéo dài hai từ « dằm thắm, dịu dàng » làm thằng Tuấn hơi sượng. Nó buột miệng:
- Hôm nhà cô mở tiệc mừng thằng nhỏ đầy tháng, cô nhớ không ? Nói thiệt, sau đó tụi tôi đi uống bia ôm đó.
Vợ thằng Nam liếc chồng một cái :
- Uống bia ôm thì có sao ?
Lỡ nói rồi, rút lại cũng không được, thằng Tuấn đành liều:
- Cô không biết đâu ? Ở trong phòng kín, tụi tôi muốn gì được đó. Hôm đó, tôi về, nước hoa mùi nồng nặc. Bà xã giặt đồ còn hỏi tôi : « Sao mà áo của anh mùi gì lạ quá vậy ? ». Tôi nói : « Đi uống bia, mấy đứa nhỏ nó lau mặt giùm anh. Cái khăn thơm đó mà ». Sau đó, vợ tôi vẫn giặt đồ cho tôi, có nghĩ ngợi gì đâu !
- Vậy thì đúng là vợ ông hết thương ông rồi. Coi chừng bả đang có bồ đó !
- Cô làm như là ai cũng như cô, hơi một tí là ghen.
- Để thử lại lần nữa coi. Nếu vợ ông không có phản ứng gì thì cứ tin tôi đi, bả có bồ rồi đó !
Nói rồi, vợ thằng Nam mở túi xách ra, lấy một chai nước hoa loại thật quyến rũ của phụ nữ xịt lên người thằng Tuấn. Bất ngờ quá, nó né không kịp đành phải lãnh đủ mùi nước hoa này.
Cả bọn chúng nó phá lên cười, thằng Tuấn hơi sượng sùng rồi bước vào phòng làm việc, không nói một lời nào nữa.

Câu chuyện tưởng chỉ vui đùa, tếu táo tí thôi, ai ngờ lại xảy ra một sự hiểu lầm thật là tai hại.
Sau đó một vài hôm, tôi còn nhớ hôm đó là buổi chiều ngày Chủ nhật, trời mưa rất to. Năm nay mưa sớm quá, mới có đầu tháng hai âm lịch mà đã mưa nhiều trận rất to rồi. Con đường Nguyễn Trung Trực đoạn giữa từ ngã tư Tin Lành đến ngã tư Am Ông Địa, nước thoát không kịp, ngập lênh láng. Đúng là người ta nói « năm Thìn bão lụt ». Tôi nhớ hồi còn nhỏ, cái thú nhất lúc trời mưa to của tôi là nằm đắp chăn đọc truyện. Bây giờ sao bọn trẻ lười đọc sách quá ! Dường như tất cả thời gian rảnh của chúng đều dùng để chơi trò chơi điện tử. Tôi bây giờ cũng khác trước. Cái thú nhất lúc trời mưa không còn là đọc sách nữa mà là nằm gắn Headphones vào tai nghe nhạc. Hôm ấy, tôi không nằm nghe mà ngồi trước máy tính vừa xem vừa nghe bài “Recuerdos de la Alhambra” của F.Tarreya do nghệ sĩ độc tấu Guitar Kim Chung biểu diễn. Bài này thầy Thanh gửi tặng cho tôi hôm khai trương trang web mới. Tôi nghe đi, nghe lại cả hàng trăm lần mà không hề chán. Thầy Thanh tâm lý thật, dường như thầy hiểu hết sở thích của từng đứa học trò. Với giai điệu boston du dương say đắm, nghệ sĩ Guitar Kim Chung như đưa ta vào cõi thiên thai. . . Chợt có ai đập mạnh vào vai tôi. Tháo Headphones ra, tôi quay lại. Thì ra là bà xã :
- Sao anh không ra mở cửa cho khách vào nhà. ? Nói rồi bà xã tôi vội vàng ra mở cửa.
Hai lỗ tai gắn chiếc Headphones, con mắt dán vào màn ảnh say sưa nhìn nghệ sĩ Kim Chung lướt các ngón tay trên phím đàn, ngoài trời lại mưa thật to, tôi không hề biết thằng Tuấn mặc áo mưa lù lù đứng ngay ngoài cửa kiếng trước nhà tôi. Có lẽ nó đã đứng đó lâu rồi nhưng kêu hoài mà tôi không nghe thấy.
- Tuấn tới lâu chưa em ? – Tôi vội hỏi.
- Em tới hồi nãy giờ, gõ cửa anh cũng không nghe, gọi điện thoại anh cũng không nghe.
Bà xã phàn nàn:
- Cái ông này mà chú ý cái gì thì trời có sập ổng cũng chẳng biết nữa.
Nó đỡ lời cho tôi:
- Nói vậy thôi chứ em cũng mới tới thôi, chị ơi.
- Chị ở tuốt đằng sau lo chuẩn bị bữa cơm chiều, ổng ngồi ngay đây mà không hề hay biết gì. Thiệt là. . . Em đưa áo mưa cho chị đem ra đằng sau treo lên cho ráo. Ngồi đây chơi với ảnh nghen. Chị ra đằng sau nấu cơm đây.
- Dạ. Em cảm ơn chị. Chị cứ để em tự nhiên.
Lúc cởi chiếc áo mưa ra đưa cho bà xã, tôi mới để ý thấy bộ dạng nó sao giống giống bộ dạng của thằng Quốc sau vụ đi đầy tháng con thằng Nam “chiến tranh lạnh” suốt gần nửa tháng trời với vợ. Bộ dạng của thằng Tuấn lúc này coi có vẻ thảm hại hơn. Không biết có phải tại trời mưa lạnh quá hay không mà tôi thấy gương mặt nó tái mét. Gương mặt này chắc nếu có cắt cũng không ra máu được. Tôi lo ngại:
- Chú có bệnh gì không? Có lạnh, có chóng mặt, khó chịu gì không?
Nó chưa kịp trả lời, tôi quay xuống bếp nói to:
- Em ơi, lấy cho anh chai dầu nước xanh!
Nó gạt đi:
- Thôi khỏi, em không có sao đâu.
Bà xã tôi cũng vừa đem chai dầu nước xanh ra:
- Em cứ thoa vào người cho ấm lại. Chắc lạnh quá đó mà.
Nó đỡ lấy chai dầu từ tay vợ tôi rồi cám ơn. Tôi giúp nó thoa phía sau lưng, rồi bóp chân, bóp tay cho nó.
- Em không có bệnh gì đâu! Em có chuyện này muốn nhờ anh giúp.
Nghe tới câu này, tôi chợt nhớ tới chuyện thằng Quốc, chắc lại là “chiến tranh lạnh” với vợ nữa đây.
- Sao? Có phải là bị bà xã cự cái tội đi nhậu hoài phải không?
- Em đi nhậu hà rằm, bả có cằn nhằn gì đâu! Chuyện này động trời lắm. Phen này chắc tiêu rồi. Chỉ còn trông cậy vào anh thôi.
Tôi nghĩ thầm “Sao mình uy tín dữ vậy ta, cái gì nó cũng trông chờ, hy vọng vào mình”. Tôi cũng đang tò mò xem chuyện gì mà nó kêu là “động trời” vậy:
- Chuyện gì thì chú cứ nói thẳng ra coi. Anh đang nghe đây.
- Anh còn nhớ cái hôm ngồi uống cà phê ở căn – tin không? Vợ thằng Nam xịt nước hoa vào người em. Hôm đó, em về, vợ em cũng chẳng hỏi han gì, cứ tỉnh bơ bơ. Điều này làm em càng tin là vợ chồng thằng Nam nói đúng. Chắc có lẽ là vợ em có bồ. Em đem chuyện này nói nhỏ với vợ chồng thằng Nam. Vợ chồng nó bàn kế cho em thử một lần nữa cho chắc ăn. Chứ nghi ngờ sớm quá thì oan cho vợ. Nó nói là ở cơ quan mình có thằng Bình mới chuyển về, vợ nó còn trẻ đẹp mà vợ em cũng chưa biết mặt. Vợ thằng Bình cũng là đứa hay tếu táo đùa nghịch nên cũng dễ nhờ. Anh biết nó nhờ vợ thằng Bình làm cái gì không?
- Nhờ đi làm mật thám, điều tra vợ chú chứ gì?
- Không phải. Nó nhờ chuyện này mới động trời chứ.
Nói tới đó, nó lại ngưng, không nói tiếp nữa, tôi sốt ruột, giục:
- Chuyện gì sao chú cứ úp úp, mở mở hoài vậy?
- Nó nhờ vợ thằng Bình đóng giả là bồ của em. Nó bảo em đi uống cà phê với vợ thằng Bình vào buổi tối dưới quán Hoài Niệm khu lấn biển. Rồi nó cho vợ nó cùng với vợ thằng Quốc nữa đến rủ vợ em đi uống cà phê. Hôm đó, em nghe lời nó, bởi vì trong lòng cũng nghi quá rồi, hai lần nước hoa lạ mùi nồng nặc mà bả chẳng có biểu hiện gì. Em ngồi với vợ thằng Bình trong một quán đèn mờ nghe nhạc thật trữ tình. Như đã định trước, vợ thằng Nam cũng rủ được vợ em đi xuống quán Hoài Niệm uống cà phê cùng với vợ thằng Quốc nữa.
Tôi nghĩ bụng: Ái chà! Vợ thằng Quốc mới giận chồng không bao lâu mà bây giờ cũng tham gia vào cái trò chọc phá quái ác này không sợ lâm vào cảnh như gia đình nó sao? Thật là hết chỗ nói. Tôi hỏi thằng Tuấn:
- Rồi sau đó, vợ chú có thấy chú ngồi với vợ thằng Bình không?
- Có chứ. Tụi nó cố tình làm cho vợ em nhìn thấy em đang ngồi uống cà phê với một “cô gái trẻ” mà! Nói chung là kịch bản diễn ra hoàn hảo như đã dự kiến, không có chỗ nào sai sót.
- Lúc nhìn thấy, vợ chú có phản ứng gì không? Có xông tới tấn công vợ thằng Bình không?
- Không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ ra về thôi. Tối hôm đó, em trằn trọc không sao ngủ được. Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu em: Sao bả không tra hỏi em điều gì nhỉ? Sao bả không xông vào đánh cho cô kia một trận như mình đã từng chứng kiến cảnh đánh ghen nhỉ? Liệu bả có bồ không? Hay là mai mình đến cơ quan của bả hỏi xem sao?. . . Bây giờ, nghĩ lại em thấy mình khờ quá! Em cứ nghĩ là bà xã đã hết thương em và đang có người khác. Em đâu biết rằng vợ em cũng trằn trọc suốt đêm.
Sáng hôm sau, như thường lệ, em và vợ em, mỗi đứa đều tất bật chuẩn bị đến cơ quan của mình để làm việc. Thường thường vợ em vẫn đi làm trước, em kiểm tra lại công tắc điện, xem lại các vòi nước cẩn thận, rồi mới khóa cửa đi sau. Trước khi đi, vợ em nói một câu thật lạnh lùng:
- Anh ký vào cái đơn tôi để sẵn ở trên bàn. Trưa nay, tôi tranh thủ về sớm đem lên phường luôn.
Em hơi ngớ người ra chưa kịp hỏi vợ xem ký vào đơn gì thì vợ em đã cho xe nổ máy chạy vụt đi. Em vội vàng đến cái bàn làm việc thì thấy một tờ giấy có cây viết để sẵn bên trên. Cầm tờ giấy lên thì ra đó là ĐƠN XIN LY HÔN, em choáng váng vội chạy thẳng đến cơ quan của vợ, gặp bả cho bằng được. Nhưng vô ích, vợ em vẫn mặt lạnh như tiền và kiên quyết yêu cầu em phải ký vào đơn xin ly hôn. Em nói thế nào cô ấy cũng không nghe. Bây giờ chỉ còn hy vọng ở anh thôi.
- Anh biết cái gì mà nói. Bây giờ, chú kêu những đứa đã tham ga vào cái trò quái ác này đến nói thiệt ra. Rồi xin vợ chú tha thứ cho. Chứ anh có liên quan gì tới chuyện này đâu mà làm chứng. Chú cứ cho vợ chồng thằng Bình tới nói rằng hôm đó chú ngồi với người này nè thì vợ chú hết nghi ngờ chứ gì.
- Em đã nghĩ đến chuyện đó và cũng đã đưa vợ chồng thằng Bình tới rồi. Nhưng vợ em nói rằng bữa đó ngồi trong quán đèn mờ lù mù đâu thấy rõ mặt đứa nào đâu, bây giờ bày đặt đem vợ bạn ra bảo lãnh, bả không có tin. Hơn nữa, hôm đi uống cà phê vợ thằng Bình sửa soạn đẹp lắm, còn hôm đi tới nhà em thì lại không sửa soạn gì nên trông khác lắm. . . Anh ơi, cứu em với!
Thằng này lại làm tôi khổ nữa rồi. Biết nói thế nào cho vợ nó tin bây giờ? Vừa lúc ấy, bà xã tôi bước ra:
- Bớt lạnh chưa em? Nghe nói có ai ly dị đó.
- Nó có lạnh gì đâu? À, có lạnh. Nhưng không phải lạnh vì đi ngoài mưa mà lạnh vì . . .bị vợ đòi ly dị đó.
Bà xã tôi giật mình:
- Em có lỗi gì mà đến nỗi vợ đòi ly dị vậy?
Nó ngượng ngùng không muốn trả lời, tôi trả lời thay nó:
- Nó nghe tụi trong cơ quan xúi dại.
Rồi tôi tóm tắt câu chuyện cho bà xã nghe. Nghe xong, bà xã tôi bật cười:
- Em có vợ rồi mà chẳng hiểu tí gì về phụ nữ cả. Chắc em phải mua quyển sách “Bí quyết để giữ hạnh phúc gia đình” về đọc thôi.
- Giờ phút này mà chị còn giễu cợt em nữa. Anh chị xem có cách nào giúp em coi.
Nhìn nó thấy thiểu não quá, tôi đành bàn với bà xã:
- Chuyện này nghiêm trọng rồi em ơi, chắc cả vợ chồng mình phải ra tay giúp nó mới được.
May quá, bà xã tôi hưởng ứng:
- Thôi được rồi, bây giờ cũng đã hết mưa. Em cứ về trước. Tối nay, chị với anh ấy sẽ đến nói chuyện với vợ em.
Nghe vậy, nó tỉnh táo hẳn ra, gương mặt trông không còn như người chết rồi nữa.
Nó cảm ơn rối rít rồi bước ra cửa, tôi còn nói với theo:
- Có bà xã anh tham gia chắc là ổn thôi, chú cứ yên tâm. À, đừng có mà dại lần nữa nghe!
Rạch Giá, ngày 20 tháng 3 năm 2012

Nguyễn Phương
  • Trang:
  • 1
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.42 giây
   
© maitruongxuath.org