Chào Khách quý
|
Văn xuôi, chuyển kể, hồi ký...
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY cách đây 11 năm, 5 tháng #8115
|
CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY
Gần 40 năm rồi còn gì, về đây ngày tết thăm thú cảnh đầu xuân, tiện thăm dân cho biết sự tình dân mình ở thủ đô tị nạn cho quên đi những ngày dài tháng rộng. Lân la thế quái nào mà mình lại chui ngay vào cái chợ ABC vì nghe đâu nó có nhiều cái lạ. Ở quầy bên nó nhìn mình ngờ ngợ..... Mình cũng nhìn nó ngợ ngợ..... Cả hai đứa không ai bảo ai cùng chỉ tay cùng nói. - Có phải mày.........? Hơn nửa đời nguời xa nhau giữa một nam một nữ mà chúng tôi nhận ra nhau chỉ gọn với cách xưng "mày". Con Trâm bây giờ trông có da có thịt nên nhìn nó đỏ hỏn. Vòng cổ, đôi bông tai, cuờm tay nó đeo lủng lẳng toàn là những thứ mà ông cố tổ ba đời nhà nó chết mà có chôn trúng hàm rồng, long mạch cũng không thể mơ những món trang sức này ngày ấy. Nhà tôi nghèo. Nhà nó còn nghèo hơn nhà tôi nên chúng tôi chơi rất thân với nhau. Nhà chúng tôi tuy không chung vách nhưng chung cái hàng dậu thưa trồng hàng cây đậu rồng luôn ra trái cho cả hai nhà tha hồ hái trái luộc ăn cơm chứ không ai hái để bán tuy nghèo. Chính tôi cũng không hiểu luật này có phải là luật "hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau" hay không tôi chưa bao giờ thắc mắc. Nó càng thưa hơn vì tôi với nó khoét cái lỗ chó để chui qua chui lại chơi đồ hàng, chơi chuyền, đánh chắt hay chơi rải ô quan vào những buổi trưa hè trời nóng như bung. Con Trâm bé hơn tôi một tuổi nhưng lớn xác nên tôi rất sợ phải cõng nó mỗi lần bị thua, mà muời lần như một, tôi luôn là kẻ đến sau nên phải cõng nó một vòng đến toát mồ hôi. Mà lạ là cái Trâm không bao giờ tha cho tôi dù tôi có năn nỉ nó đến mấy. Nhưng cái làm nó mềm lòng là miếng cơm cháy để trừ nợ thì nó chấp nhận ngay. Phần miếng cơm cháy giá trị của con nhà nghèo sau bữa cơm sao mà nó cao giá đến thế hở trời. Tôi thua, tôi tiếc miếng cơm cháy nhưng tôi vẫn cứ chơi. Chơi vì chỉ uất hận là tại sao chưa bao giờ thắng để nó phải cõng mình và thuởng thức cảm giác đuợc ngồi trên lưng ngựa. Bất giác khi nghe nó chỉ tay hỏi "phải mày là" cũng cùng lúc tôi chỉ tay nói "phải mày là" là tôi biết nó là con Trâm. Còn nó? Nó liến láu chạy vòng qua bên tôi nói. Trời ơi! Phải mày là thằng Hổ con? ........ Tôi còn đang mơ màng về một khung trời đầy màu sắc thì bị con Trâm xáng một xáng vào má rồi hể hả cuời nói. - Mày đừng nói mày không phải là thằng Hổ con à nha. Nhìm cái mặt mày là tao thấv thuơng rồi hà. Nói đi..... Nói đi ..... Phải mày thằng Hổ con không? Con Trâm là thế vì cái cách ruột để ngoài da của nó sấn sổ tới xáng yêu tui xong rồi mới nhận họ vơ hàng hỏi thêm" phải mày thằng Hổ con không? Nói đi...... Nói đi"... Có trời xuống mà chứng giám cái tánh cái nết xởi nởi của con nhỏ này nó mà có một mảy may thay đổi mấy muơi năm tui chết liền tại chỗ. Bị xáng cái quá tai hãy còn phê phê ngất ngây nhưng vẫn còn tỉnh để trả thù cho bõ ghét - Xin lỗi cô, cô nhìn lầm nguời rồi. Cái chấm câu tôi chưa kịp chấm thì nó đưa tay cầm cái dái tai tui lắc qua lắc lợi nhéo rồi phá lên cuời ha hả bảo. - Thiệt là hồi đó ông trời cho con cua nó kẹp tai mày vì ổng đoán là hôm nay mày sẽ sạo ke tao mà phải không. Tao nhìn cái sẹo vừa dài vừa nhọn này là tao chắc chăm phần chăm mày là thằng Hổ, mày có tin tao không? Phải công nhận ở kiếp này, cái con nhỏ này nó sẽ không cho tôi bất cứ một cơ hội nào để qua mặt đuợc nó. Chính xác là ngày ấy, mẹ nó mua cua còn để trong giỏ, con Trâm thấy hay hay nên rủ tui lấy một con cho nó bò chơi. Hai đứa chơi một hồi chán, con Trâm dụ tui nói -Mày là con trai mà sợ gì, cầm lên coi chơi đi. Nghe nó nói thách con trai mà, là tự ái tui bị dằn vặt cầm lên liền. Con cua hình như chỉ đợi có thế là giơ càng kẹp chặt ngón tay đau thấu trời ông địa. Đau ơi là đau mà con wỉ này nó cuời nham nhở trong khi tui la ầm ĩ, trong một vài giây đau chịu không thấu, tui nghĩ vội là đưa miệng lên cắn cái càng cua cho nó bể Nghĩ là làm liền..... Nhưng tui tính mà quên phần con cua nó cũng tính, nên tui vừa ghé sát miệng vô cắn thì lập tức con cua còn một càng đưa vào cái dái tai tui nó kẹp. Con cua bây giờ hai càng kẹp ở giữa tay và tai tui mặc cho tui suớt muớt la khóc. Con Trâm lúc này cũng không còn cuời vì nó vừa la oai oải chui qua lỗ chó chạy sang nhà tui kêu ba tui cứu. Nó nói tiếp - Cái sẹo này rành rành ông còn chối ông có tin tui nhắc ông bao nhiêu chuyện nữa không? Hình như cái Trâm cũng vừa nhận ra là chúng tôi đã quá cái tuổi để mày tao chi tớ giữa chốn thị phi , nên nó đổi tông gọi tui bằng ông nghe suớng rên mé đìu hiu, rồi tui giật mình sợ nó oang oang nhắc lại những chuyện không nên nhắc. Tui vội nói. - Hay mình ra ngoài chút đi Trâm Không nói chẳng rằng. Con Trâm nó vòng tay bá cổ tui không mang một chút cách ngăn, vừa đi vừa kể chuyện nhau nghe....... Chuyện ngày xưa ấy! Ông biết không, từ ngày ông đi, mà biết ông đi luôn không bao giờ trở lại nữa, tui thấy thiếu ông ghê hồn. Mỗi lần ngồi chơi đồ hàng một mình chỉ có mấy cái lá sắn hé phơi nắng héo rịu, vài cái vỏ sò bày hàng nằm chỏng chơ, nhất là không có món suơng sa, mà một mình tui đâu dám đi luợm vỏ trái buởi về bóp với nuớc, pha chút vôi làm suơng sa nữa. dù vậy tui vẫn bày hàng một mình chỉ có nguời bán hàng mà vẫn ráng ngồi đó chơi, còn nguời mua thì không bao giờ thấy nữa nên từ đó tui buồn, tui dẹp cái quán đó luôn không còn chơi đồ hàng nữa. Mà ông biết không, cây me kế nhà lúc này không biết sao mà mấy nhánh lá nó mọc cũng cao hơn, tui không còn cách nào với tay tới nữa. Phải chi có ông leo lên bứt lá quăng xuống cho tui luợm như mọi khi thì vui biết mấy. Mỗi lần tui thèm lá me non cuộn tròn chấm muối ớt là mỗi lần tui nhớ ông kinh khủng. Tui nói ông nghe ông đừng cuời tui nghe. Ông hứa rồi đó nghe. Tui nói vậy là tại tui vẫn thích ngồi nhìn cái lỗ chó, chỗ hàng dậu tui với ông khoét đó ông nhớ không? Ừ, cũng vì cái lỗ chó chui đó mà mẹ tui cuời tui đó. Không biết sao mà một hôm sáng ra hàng dậu nó bị đổ sang một bên, cái rồi hai nhà hè nhau tìm cách dựng nó lại. Nửa chừng cái cha ông mắc gì không biết mà lấy cây vá cái lỗ chó lại cho kín. Trời, tui thấy cha ông lấy cây gài vô chỗ đó cái tự nhiên tui thấy buồn vô hạn. Không biết tại sao tui buồn nữa, nhưng chắc tại cái mặt tui nhìn ủ dột sao đó mà mẹ tui hỏi tui sao ở trong nhà mà không ra ngoài chơi nữa. Tui nghe mẹ hỏi, tui mừng quá nói tại đã không có còn bạn chơi, mà bây giờ có cái lỗ chó cũng bị bịt kín nên không có ham gì để chơi nữa. Ông không biết đâu. Ông có tin không? Sau này cho đến ngày tui đi. Cái hàng dậu dù có siêu vẹo bao nhiêu lần nữa, thì nguời lớn vẫn ràng vẫn buộc, vẫn chống vẫn đỡ lại cho ngay ngắn. Còn lỗ chó chui thì cha ông, cha tui cho mở lại như cũ. Nghe mẹ tui nói là cha ông, cha tui đồng ý giữ y nguyên lỗ chó chui lại cho cái Trâm. Thanh Thảo(ST) CA,26.06.13 |
|
└(≣) CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY cách đây 11 năm, 5 tháng #8119
|
Mèn ơi! bị xáng một cái thấy mấy ông trời, rồi bị nhéo một cái tai dài cả thước... dzậy mà hổng dám hun một cái rồi vuốt má trả thù... thiệt là tức chết đi được!
TMQuang 27.06.013 |
|
└(≣) CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY cách đây 11 năm, 5 tháng #8132
|
Lúc đó tim đập thình thịch ...mắt chớp lia chớp lịa ...đâu còn nhớ gì hun cho một cái
Thằng hổ sợ con Trâm từ trước tới gìơ mà TMQuang ...lỡ hun bị nhỏ Trâm bộp tai Sao ? Thanh Thảo CA,27.06.13 |
|
└(≣) CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY cách đây 11 năm, 5 tháng #8133
|
CHUYỆN NGÀY XƯA ẤY (tt)
By Thanh Thảo - Ê ! Con nhỏ Thảo ăn vụng kìa ! Tui ngước mắt lên nhìn vào góc tường cao có cái mặt thằng Đạt nhìn qua chọc tui khi đang nếm nồi canh.Nhìn cái mặt nó thấy ghét ! Dám rình và chọc tui... - Sao lại leo lên đó nhìn qua đây dzậy Đạt ? Tui hông thích đâu à nghen ! Thằng Đạt không trả lời tui,vội leo xuống và cười ha hả.Bên này tui vừa quê vừa giận,thế nào nó cũng chọc tui hoài cho coi...sau đó mỗi buổi chiều nấu cơm trước khi cầm cái mui nếm thử,tui phải đưa mắt tìm coi có cái thằng mắc dịch đó có nhòm qua lỗ hổng không ? Thiệt là tức chết đi được... Thằng Đạt hơn tui 1 tuổi ,con em gái kế nó thua tui 1 tuổi nhưng bọn ba tụi tui chơi với nhau rất thân,ba mẹ nó người Thái trắng ,gia đình nó sát bên nhà tui,cả hai đều có em đông,tụi nó rất tự nhiên,chiều chiều hay bế em chạy qua chạy lại qua nhà chơi với nhau,có đồ ăn hay cho qua lại và ăn chung với nhau. Thằng Đạt nó tự nhiên như con gái,chẳng biết mắc cỡ hay làm khách gì ! Chính vậy mẹ tui mới cho tui chơi với anh em nó. Nhớ những lần mùa hè không đi học ! Sau cơn mưa chiều vừa dứt ,trời mát lành lạnh.Đôi lúc nó chạy qua nhà rủ . - Ê ! Thảo ơi ,tụi mình đạp xe ra chợ mua khoai mì dzìa luộc ăn đi . Dĩ nhiên được sự đồng ý của mẹ và cho tiền thì tui mới được đi.Mỗi đứa một chiếc xe,có khi nó chở theo em gái nó nữa.Cả bọn phóng bay bay ra chợ.Tụi tui sà vào hàng khoai mì ,còn biết lựa những củ khoai mì < bắp vải > nhìn nó thon thon ,múp múp.Đem dzìa bóc vỏ ,luộc chín,ăn lúc nó còn bốc khói...deo dẻo...ăn sao mà thấy ngon ghê ! _ Thảo ! Cho Thảo cục kẹo nè ! Mẹ tui thì chiều nào cũng ngồi ở máy may để may quần áo cho tất cả anh em từ lớn tới bé,những quần tây ,áo sơ mi ,những bộ đồ bộ cho chị em gái tui...sở dĩ vốn thuộc tip người ham ăn.Thằng Đạt nó đưa kẹo là tui cầm liền,bóp bóp thấy nó mềm mềm,tui hỏi nó : _ Kẹo gì dzậy ? Sao nó mềm mềm ,dẻo dẻo dzậy Đạt ? Mặt nó tỉnh bơ ... _ Thì cứ mở ra xem đi ! Bàn tay tui thoăn thoắt mở miếng giấy bạc đó _ Trời ơi ! Con chuột con mẹ ơi ...! Tui hét thật to và dzụt < viên kẹo > vào người nó ,vừa tức vừa muốn khóc...còn nó không nghĩ là tui sợ chuột con đến như dzậy...thằng Đạt co gìo phóng dzìa nhà nó. Tối hôm đó cứ nghĩ tới con chuột con có màu đỏ hon hỏn đó,đưa cơm vào miệng là muốn trào cơm ra...phải mất thời gian rất lâu tui mới ngui ngoai được. Ở đâu mà nghe thấy có chữ < chuột > là tui quay ngoắc mặt đi để khỏi phải nhìn thấy nó,nếu mà lỡ có chuột chạy lòng vòng trong nhà là tui lo nhảy lên giường lẹ,còn chuột con là điều tuyệt đối...không nhìn,không đụng...chạy cho xa.Cứ tưởng tượng ra chuột con là bữa đó không ăn cơm được. Tụi tui chơi rất thân với nhau...rồi cái ngày theo mẹ dzìa quê Cái Sắn.Anh em tụi nó hay tin này thì buồn lắm ! Nhưng đâu biết làm sao được.Cả gia đình nó sau đó cũng dọn dzìa Châu Đốc...Thế là tụi tui xa nhau từ đó cho đến giờ.Nó chắc lên làm ông nội hay ông ngoại rùi,con em nó chắc cũng dzậy.Bởi vì tui cũng sắp được lên chức làm bà sui rồi đó. Tui hay đọc những truyện lặt dzặt trên Internet,thấy bài < Chuyện ngày xưa ấy > đọc xong thì cái chiện ngày xưa của mình nó ùa dzìa...làm tui nhớ đến thằng Đạt và nhỏ Kim Liên em gái nó...nhớ khoảnh khắc cái ngày xưa ấy thấy hay hay làm sao ! Thằng Hổ và con Trâm sau gần 40 năm được gặp lại.Còn tui với anh em thằng Đạt cũng đã xa ngần ấy năm nhưng có lẽ không có cái ngày đụng mặt cái cốp trong chợ như dzậy ... Thanh Thảo CA,27.06.13 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.10 giây