Chào Khách quý
|
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
NGÀY LỄ TẠ ƠN - THANKSGIVING cách đây 11 năm #9699
|
NGÀY LỄ TẠ ƠN - THANKSGIVING
Lễ Tạ ơn (tiếng Anh: Thanksgiving) là một ngày lễ hằng năm tại Hoa Kỳ và Canada. Có ý nghĩa lúc đầu là tạ ơn Thiên Chúa đã cho sống no đủ và an lành. Ngày và nơi diễn ra lễ Tạ ơn đầu tiên là chủ đề của một cuộc tranh cãi nhỏ. Mặc dù lễ Tạ ơn sớm nhất đã được kiểm chứng diễn ra vào ngày 8 tháng 9 năm 1565 tại khu vực ngày nay là Saint Augustine, Florida[1][2], nhưng "lễ Tạ ơn đầu tiên" theo truyền thống được coi là đã diễn ra tại khu vực thuộc thuộc địa Plymouth vào năm 1621. Ngày nay, tại Hoa Kỳ, lễ Tạ ơn được tổ chức vào ngày thứ Năm lần thứ tư của tháng 11 vì thế ngày này có thể không phải là ngày thứ năm cuối cùng của tháng 11 như nhiều người lầm tưởng (thí dụ năm 2012 có đến 5 ngày thứ năm). Tại Canada, nơi có cuộc thu hoạch sớm hơn, ngày lễ này được tổ chức vào ngày thứ Hai lần thứ hai của tháng 10. LỊCH SỬ : Lễ Tạ ơn gắn liền với các lễ hội ngày mùa thường được tổ chức ở Châu Âu từ xưa. Lễ hội này đầu tiên tại Bắc Mỹ được tổ chức tại Newfoundland bởi Martin Frobisher và nhóm Thám hiểm Frobisher năm 1578, để mừng tạ Chúa đã cho sống sót, qua cuộc hành trình dài và nhiều bão tố từ Anh [3] Một lễ hội khác được tổ chức vào ngày 4 tháng 12, 1619 khi 38 người khai hoang từ giáo khu Berkeley xuống thuyền tại Virginia và tạ ơn Thượng đế [4][5]]. Trước đó, cũng có một buổi tiệc Tạ ơn tổ chức bởi Francisco Vásquez de Coronado (cùng với nhóm người da đỏ Teya) ngày 23 tháng 5 năm 1541 tại Texas, để ăn mừng việc họ tìm ra lương thực. Một số người cho rằng đây là cuộc tổ chức Tạ ơn thật sự đầu tiên tại Bắc Mỹ. Một sự kiện tương tự xảy ra một phần tư thế kỷ sau vào ngày 8 tháng 9 năm 1565 tại St. Augustine, Florida khi Pedro Menéndez de Avilés gặp đất liền; ông và những người trên thuyền đã tổ chức một buổi tiệc với người bản xứ. SỰ TÍCH VỀ NGÀY LỄ TẠ ƠN : Bức tranh The First Thanksgiving của Jean Leon Gerome Ferris, người da trắng mời người da đỏ cùng ăn. Vào khoảng thế kỷ 16-17, một tộc người thường được gọi là Pilgrim ở Anh bị hoàng đế lúc đó bắt cải đạo để theo tôn giáo của ông ta. Những người này không chấp nhận và bị giam vào tù. Sau khi giam một thời gian vị hoàng đế truyền họ lại và hỏi lần nữa, họ vẫn quyết không cải đạo. Hoàng đế không giam họ vào tù nữa mà nói với họ rằng nếu họ không theo điều kiện của ông ta thì họ phải rời khỏi nước Anh. Những người Pilgrims rời khỏi Anh đến Hà Lan sinh sống nhưng họ sớm nhận ra mình không thể hoà nhập ở nơi này và lo sợ con cháu của họ sẽ bị mất gốc, một số nhóm người rời khỏi Hà Lan để đến Tân Thế Giới (Châu Mỹ) sinh sống. Những người Pilgrims đi trên một con thuyền tên là Mayflower, họ đặt chân đến Massachusetts khi đang mùa đông. Đói và lạnh, một nửa trong số họ không qua nổi mùa đông khắc nghiệt. Đến mùa xuân, họ may mắn gặp được những thổ dân da đỏ tốt bụng và cho họ ít lương thực. Người da đỏ dạy họ những cách sinh tồn ở vùng đất này như cách trồng hoa màu, săn bắt,... Khi người Pilgrims đã có thể tự lo cho bản thân được, họ tổ chức một buổi tiệc để tạ ơn Chúa Trời vì đã cho họ có thể sống đến ngày hôm nay, họ mời những người da đỏ và cùng nhau ăn uống vui vẻ. Từ đó về sau, hằng năm con cháu của người Pilgrims luôn tổ chức lễ tạ ơn để cảm ơn cho những gì tốt đẹp đã đến với cuộc sống [6]. Theo tài liệu, buổi lễ tạ ơn đầu tiên tại Hoa Kỳ, do người Pilgrims tổ chức, là vào năm 1621 tại Plymouth, ngày nay thuộc Massachusetts, sau một vụ thu hoạch tốt. SỰ TÍCH TRUYỀN THỐNG : Lễ Tạ ơn thường được tổ chức với một buổi tiệc buổi tối cùng với gia đình và bạn bè. Tại Canada và Hoa Kỳ, nó là một ngày quan trọng để gia đình sum họp với nhau, và người ta thường đi xa để về với gia đình. Người ta thường được nghỉ bốn ngày cuối tuần cho ngày lễ này tại Hoa Kỳ: họ được nghỉ làm hay học vào ngày thứ Năm và thứ Sáu của tuần đó. Lễ Tạ ơn thường được tổ chức tại nhà, khác với ngày Lễ Độc lập Hoa Kỳ hay Giáng Sinh, những ngày lễ mà có nhiều tổ chức công cộng (như đốt pháo hoa hay đi hát dạo). Tại Canada, nó là một cuối tuần ba ngày, người ta thường được nghỉ vào ngày thứ Hai thứ nhì của tháng 10 mỗi năm. Gà Tây món ăn chính trong ngày lễ Tạ Ơn Tại Hoa Kỳ, người ta thường tưởng nhớ đến một bữa ăn tổ chức trong năm 1621 giữa người da đỏ Wampanoag và nhóm Pilgrim đã di cư tại Massachusetts. Nhiều chi tiết của câu chuyện là truyền thuyết được đặt ra trong những năm 1890 và đầu thế kỷ 20 để tạo một biểu hiện sự đoàn kết quốc gia sau Nội chiến Hoa Kỳ cũng như để đồng hóa các người nhập cư. Món bánh Pumpkin - pie này không thể thiếu trong bữa tiệc Lễ Tạ Ơn Tại Canada, Lễ Tạ ơn là một cuối tuần ba ngày. Trong khi ngày Lễ Tạ ơn nằm vào ngày thứ Hai, người Canada có thể ăn buổi tiệc trong bất cứ ngày nào trong ba ngày cuối tuần đó. Việc này thường dẫn đến việc ăn một buổi tiệc với nhóm người này hôm này, rồi với nhóm khác hôm kia. Từ cuối thập niên 1930, mùa mua sắm cho Giáng Sinh tại Hoa Kỳ chính thức bắt đầu khi ngày Lễ Tạ ơn chấm dứt. Tại Thành phố New York, cuộc diễu hành Lễ Tạ ơn của Macy được tổ chức hằng năm vào ngày này tại Manhattan. Diễu hành thường có nhiều khán đài với nhiều chủ đề, có bong bóng lớn hình các nhân vật trên TV và các ban nhạc từ những trường trung học. Diễu hành này lúc nào cũng kết thúc với một Ông già Nôen. Có nhiều cuộc diễu hành khác tại nhiều thành phố khác. Trong khi ngày thứ Sáu (còn gọi là Thứ Sáu Đen) sau ngày Lễ Tạ ơn là ngày mua sắm đông nhất trong năm tại Hoa Kỳ, nhiều cửa hàng đã bắt đầu chào đón khách hàng với các món hàng cho mùa lễ ngay sau Halloween. Bóng bầu dục (American football) thường là một phần quan trọng trong ngày Lễ Tạ ơn tại Hoa Kỳ cũng như tại Canada. Các đội chuyên nghiệp thường đấu nhau trong ngày này để khán giả có thể xem trên truyền hình. Thêm vào đó, nhiều đội banh trung học hay đại học cũng đấu nhau vào cuối tuần đó, thường với các đối thủ lâu năm. Thanh Thảo(St) CA,22.11.13 |
|
└(≣) NGÀY LỄ TẠ ƠN - THANKSGIVING cách đây 11 năm #9738
|
Bày Tỏ Lòng Biết Ơn Một Cách Thực Tế
(Một câu chuyện Lễ Tạ Ơn) Hôm ấy là ngày trước lễ Tạ Ơn ¬ là lần đầu tiên của mùa Tạ Ơn mà ba đứa con của tôi và tôi sẽ phải trải qua mà không có cha chúng, ông ta đã bỏ nhà ra đi vài tháng trước đây. Bấy giờ hai người con nhỏ lớn nhất của tôi lại lâm bệnh nặng với chứng cảm cúm, và đứa lớn tuổi nhất vừa bị bắt buộc phải tỉnh dưỡng trên giường trong một tuần. Hôm đó là một ngày giá lạnh với bầu trời xám ảm đạm bên ngoài, và một cơn mưa nhẹ đang rơi. Tôi trở nên mệt đừ vì lăng xăng bận rộn ởchung quanh nhà, hết chăm sóc đứa này đến đứa kia: hết lấy nhiệt độ cho từng đứa, rồi cho chúng uống nước trái cây, rồi lại thay tã cho chúng. Và chẳng bao lâu tôi bị hết sạch nước uống cho mấy đứa con. Nhưng khi tôi lục lạo trong cái ví của tôi, tôi chỉ còn khoảng $ 2.50 ¬ và đó là tất cả số tiền duy nhất tôi còn lại cho đến cuối tháng. Ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Đó là cô thư ký từ nhà thờ cũ của chúng tôi, và cô ấy nói với tôi rằng cả hội thánh nhớ đến chúng tôi trong những ngày này và có một món quàđể gởi tặng cho chúng tôi từ cả hội chúng. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ đi ra ngoài phố để mua một số nước trái cây và súp cho mấy đứa con, và tôi sẽ ghé qua nhà thờ trên đường đến tiệm bán thực phẩm. Tôi đến nhà thờ ngay trước giờ ăn trưa. Cô thư ký nhà thờ gặp tôi ở cửa và đưa cho tôi một phong bì với món quà đặc biệt. "Chúng tôi nhớ đến bà và mấy đứa con bà thường xuyên," cô nói, " bà và gia đình bà đang ở trong trái tim và trong lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng tôi yêu bà lắm. " Khi tôi mở phong bì, tôi thấy hai giấy chứng nhận thực phẩm bên trong. Mỗi cái trị giá $ 20. Tôi rất xúc động và bật ra khóc. "Cảm ơn cô bạn rất nhiều, " tôi nói với cô thư ký của nhà thờ khi chúng tôi ôm nhau từ biệt. " Xin vui lòng cho tôi gởi tình yêu thương và lòng cảm ơn của chúng tôi đến cả hội chúng. " Sau đó, tôi lái xe đến một cửa hàng gần nhà chúng tôi và mua một số hàng hóa rất cần thiết cho mấy đứa con. Tại quầy tính tiền tôi đã chọn lấy một số thực phẩm khoảng độ$ 14.00 của cửa hàng tạp hóa, và tôi đưa cho cô nhân viên thu ngân một trong phiếu chứng đơn quà tặng. Cô cầm lấy nó, sau đó quay lưng về phía tôi với một cử chỉ có vẻ đắn đo, và lúc đó với tôi như một thời gian rất dài. Tôi thoáng nghĩ chắc có một cái gì đó có thể sai trật. Cuối cùng tôi lên tiếng: " Phiếu quà tặng này là một phước lành thực sự cho gia đình chúng tôi. Nhà thờ cũ của chúng tôi đã tặng nó cho gia đình của chúng tôi, vì họ biết tôi là một người mẹ độc thân cố gắng để kiếm sống. " Cô thu ngân sau đó quay lại, với những giọt nước mắt rưng rưng yêu thương của mình, và cô lên tiếng: "Bà bạn yêu ơi, đó thật là tuyệt vời! Bà có con gà tây không? " "Không, nhưng không sao đâu vì các con tôi bị bệnh. " Tiếp theo đó, cô hỏi: " Bà có cần bất cứ món gì khác cho bữa ăn tối trong ngày Lễ Tạ Ơn không? " Một lần nữa tôi trả lời: " Không. " Sau khi trao cho tôi tiền thối lại từ phiếu tín chỉ, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của tôi và nói: "Bà bạn yêu ơi, tôi không thể nói cho bà bạn biết chính xác lý do tại sao tôi muốn bà làm điều này ngay bây giờ,nhưng tôi muốn bà bạn quay trở lại cửa hàng và mua một con gà tây, nước sốt của trái cranberry (nam việt quất), quả bí ngô bánh hoặc bất cứ món gì khác mà bà bạn cần cho một bữa ăn tối Lễ Tạ Ơn. " Tôi thật bị sốc đến rơi nước mắt. " Cô bạn có chắc không ? " Tôi hỏi. "Vâng! Cứ chọn lấy bất cứ món gì bà bạn muốn. Và luôn cả một số Gatorade cho mấy đứa con của bà bạn. " Tôi cảm thấy lúng túng khi tôi quay trở lại để mua sắm một số lương thực nữa, nhưng rồi tôi cũng chọn lấy một con gà tây tươi, một vài khoai lang và khoai tây, vài chai nước Gatorade cho mấy đứa con của tôi. Sau đó, tôi đẩy xe lăn có mấy món hàng đến quầy thu ngân khi nảy. Khi tôi đặt mấy món hàng tạp hóa trên quầy, cô ấy nhìn tôi một lần nữa với nước mắt le hoe và bắt đầu nói. " Bây giờ tôi có thể nói cho bà bạn biết. Sáng nay tôi cầu nguyện rằng tôi có thể giúp đỡ một người nào đó ngày hôm nay, và bà bạn đi qua đúng hàng quầy của tôi. " Cô với tay xuống dưới quầy để lấy cái ví và lấy ra một tờ 20 đô la. Cô trả tiền cho mấy hàng tạp hóa của tôi và sau đó đưa cho tôi số tiền thối lại. Một lần nữa tôi đã cảm động đến rơi nước mắt . Rồi cô thu ngân ngọt ngào nói với tôi: " Tôi là một Cơ-đốc-nhân.Đây là số điện thoại của tôi nếu bà bạn cần bất cứ điều gì. " Sau đó cô ôm choàng lấy đầu của tôi trong tay, hôn lên má tôi và nói: "Cầu xin Chúa chúc lành cho bà bạn yêu quý của tôi. " Khi tôi bước vào xe của tôi, tôi đã bị tràn ngập xúc động bởi tình thương của người lạ này và nhận ra rằng Chúa yêu thương gia đình tôi quá, và cho chúng tôi thấy tình yêu của Ngài thông qua người lạ này và hành động săn sóc yêu thương của hội chúng ở nhà thờ cũ của tôi . Mấy đứa con tôi đáng lẽ phải hưởng những Lễ Tạ Ơn với cha của chúng vào năm đó, nhưng vì chứng bệnh cúm chúng phải ở nhà với tôi, để hưởng một lễ Tạ ơn rất đặc biệt. Chúng cảm thấy khỏe khoắn hơn, và tất cả chúng tôi đã thừa hưởng được lòng nhân từ chăm sóc yêu thương của Chúa và tình yêu của cộng đồng chung quanh chúng tôi. Trái tim của chúng tôi đã thực sự tràn đầy sự tạ ơn. ( ST ) DM RG 27.11.2013 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.11 giây