Chào Khách quý
|
Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
THỜI GIAN KHÔNG BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI cách đây 10 năm, 8 tháng #10978
|
THỜI GIAN KHÔNG BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI
Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: "Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thầy có thể giúp em chăng?". Thầy sau một lúc im lặng nói: - "Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản…" Học viên ngạc nhiên: -"Vậy là sao hả thầy?" Thầy bèn nói: Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là khôngđược quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi. Học viên: Dạ được. Thầy đợi chút nhé. Ít phút sau… Học viên: Em đã về… Thầy: Ừ, mà này, thầy không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả. Người học viên: Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không. Thầy: Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta. Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng "Thời gian không bao giờ quay trở lại". TT(St) 03.04.14 |
|
└(≣) THỜI GIAN KHÔNG BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI cách đây 8 năm, 7 tháng #18440
|
BÀI HỌC VỀ SỰ DỐI TRÁ
Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức. Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp. Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm. Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy. Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc. Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài. Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ. “Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.” “Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?” “Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé” “Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?” “Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.” “Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.” “Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.” “Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.” “Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.” Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức. Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm. TT(St) 26.04.16 |
|
└(≣) THỜI GIAN KHÔNG BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI cách đây 7 năm, 7 tháng #20100
|
Chuyện kể rằng, tại gian hàng trong một khu chợ có người tiểu thương bày ra hai cái giỏ tre lớn, một chiếc đậy nắp kín bưng, còn một chiếc thì hoàn toàn bỏ ngỏ. Khi nhìn vào chiếc giỏ mở nắp, có thể thấy bên trong toàn là cua đang bò lổm ngổm. Lũ cua con nào con nấy cũng đều tranh nhau bò ra khỏi cái giỏ tre, nhưng rốt cuộc chẳng có con nào thoát ra được cả, bởi khi một con còn chưa kịp bò lên thì đã bị con khác lôi xuống. Còn chiếc giỏ đậy nắp kia, khi người tiểu thương mở ra cho những khách hàng hiếu kỳ xem thử, bên trong giỏ tre đựng gì đây? Thì ra là những con rùa với đủ mọi kích thước to nhỏ khác nhau. Vậy vì sao người tiểu thương phải đậy nắp chiếc giỏ đựng rùa này? Ông giải thích: “Đó là bởi con rùa lớn nhất sẽ nằm lót ở bên dưới cùng, sau đó con rùa to hơn một chút nằm lên trên người nó, tiếp theo là con rùa nhỏ hơn một chút, ở trên tầng cao nhất sẽ là con rùa nhỏ nhất. Khi tất cả đều chung lòng chung sức như vậy, con rùa nhỏ ở trên cùng sẽ bò ra khỏi giỏ tre, sau đó con to hơn một chút nằm ở bên dưới cũng có thể bò ra ngoài, còn con lớn thứ hai thì mượn sức của con rùa lớn nhất ở dưới cùng mà ra được bên ngoài.” Người tiểu thương đậy nắp lại rồi nói tiếp: “Cho nên tôi phải đậy nắp giỏ sao cho thật chặt, nếu không chẳng may sơ suất để chúng bò ra ngoài hết cả sẽ chẳng biết đi đâu để bắt chúng lại, còn con rùa lớn nhất đó, tuy sau cùng không bò ra được, nhưng nó vẫn không chút ân hận.” Cùng bị nhốt trong trong chiếc giỏ tre như nhau, nhưng lũ cua đã không nhường nhịn lại còn tranh giành và tàn hại lẫn nhau – so với những lục đục tranh chấp hay tranh quyền đoạt lợi giữa người với người thì có gì khác biệt? Cuối cùng chỉ có thể rơi vào thảm trạng mất cả chì lẫn chài, hại người hại mình, bao nhiêu công sức bỏ ra trước đó nay đều đổ sông đổ biển. Loài rùa thì trái lại, con rùa lớn đầy đủ trí tuệ bằng lòng làm vật đệm, để cho những con rùa khác dễ dàng có thể bò ra khỏi giỏ tre, cho dù phải hy sinh bản thân vẫn thản nhiên đối mặt, tinh thần này thật đúng là cao thượng biết bao! Hai thái cực “chính-phản” trong câu chuyện cua và rùa này như đang nhắc nhở chúng ta rằng, con người vốn được coi là anh linh của vạn vật, vậy chúng ta cần đối đãi với nhau như thế nào cho xứng đáng? Đứng trước người hơn ta, ta có nên buông những lời gièm pha đố kỵ hay chăng? Đứng trước những kẻ yếu thế hơn ta, ta có nỡ coi thường và xúc phạm hay chăng? Và đứng trước những người vì ta mà hy sinh thầm lặng, có lẽ nào ta lại không trân trọng sự nỗ lực và cố gắng của họ? Câu chuyện cũng khích lệ mọi người chớ nên so đo tính toán, mà hãy quan tâm yêu thương lẫn nhau, tin rằng thành tựu người khác cũng là thành tựu chính mình. Bởi con người là anh linh của vạn vật, chúng ta làm sao có thể không bằng được cả loài rùa nhỏ bé kia chứ, có phải vậy chăng? TT(St) 01.05.17 |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.11 giây