Chào Khách quý
|
Những bài học về cuộc sống để làm giàu thêm giá trị tinh thần của mỗi người.
|
NỘI DUNG CỦA CHỦ ĐỀ:
TRIẾT LÝ CUỘC SỐNG cách đây 1 năm, 11 tháng #23102
|
NƯỚC VÀ CÁI CHÉN
Sống trên đời bạn sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống tốt và xấu, nhưng phản ứng của bạn trong những tình huống này sẽ nói cho bạn biết thêm bạn là ai – tính cách của bạn, điểm mạnh, và những điều bạn cần cải thiện. Trải nghiệm càng nhiều, bạn càng hiểu thêm về bản thân. Chính vì vậy, từ bây giờ, hãy trải nghiệm nhiều nhất có thể. Nếu ví cuộc sống là nước, thì công việc, tiền tài, địa vị chính là chiếc chén đựng. Nếu cứ hoài phí tâm tư ở cái chén thì mọi người sao còn có thể có tâm tư để ý đến vị ngọt đắng của nước nữa, đây chẳng phải tự mình tìm phiền não hay sao? Có một lần, mấy người chúng tôi là bạn học lâu năm gặp lại, cùng hẹn nhau đến nhà thầy giáo thời đại học. Thầy giáo rất vui mừng, hỏi chúng tôi cuộc sống hiện tại của mỗi người như thế nào. Không ngờ chỉ một câu hỏi của thầy đã khiến mọi người phàn nàn không thôi. Mọi người nhao nhao nói ra những việc không như ý trong cuộc sống như: Áp lực công việc lớn, cuộc sống có nhiều phiền não, buôn bán cạnh tranh khó khăn, con đường thăng tiến tắc nghẽn… Dường như mọi người đều nói quên mất thời gian. Thầy giáo nghe chỉ cười mà không nói gì, rồi từ trong bếp lấy ra mấy chén trà đặt ở trên bàn. Những cái chén này đủ kiểu dạng khác nhau. Có cái làm bằng sứ, có cái làm bằng thủy tinh, có cái làm bằng đất nung. Cái thì thoạt nhìn xa hoa cao quý, cái thì có vẻ bình thường sơ sài… Triết lý ‘nước và chiếc chén’ chỉ rõ nguồn gốc của phiền não Thầy giáo nói: “Đây là nguồn gốc phiền não của các trò.” ( Ảnh: Chay mộc) Thầy giáo nói: “Tất cả đều là học trò của ta, cho nên ta sẽ không xem mọi người là khách, nếu ai khát thì tự mình rót nước mà uống đi.” Nói nãy giờ như xả được một bụng tâm sự, mọi người đều cảm thấy khát khô miệng, liền cầm cái chén mà mình cảm thấy vừa ý rót nước uống. Chờ trong tay mọi người đều cầm một chén nước, lúc này thầy giáo mới nói: “Các trò có phát hiện ra rằng, trong tay mỗi người là một cái chén được trang trí tỉ mỉ đẹp nhất, tốt nhất. Còn cái chén làm bằng đất nung này thì lại không có ai chọn nó.” Đương nhiên tất cả chúng tôi thấy thật khó hiểu, ai cũng đều hy vọng rằng cái chén mình cầm trên tay là cái đẹp nhất. Thầy giáo nói: “Tất cả đều là học trò của ta, cho nên ta sẽ không xem mọi người là khách, nếu ai khát thì tự mình rót nước mà uống đi.” (Ảnh trên mạng công cộng) Thầy giáo nói: “Đây là nguồn gốc phiền não của các trò.” Mọi người cần là thứ nước bên trong mà không phải là cái chén đựng nó. Nhưng chúng ta vô tình hay cố ý lại đi chọn cái chén tốt nhất. Điều này cũng giống như cuộc sống của chúng ta vậy. Nếu cuộc sống được ví là nước, như vậy thì công việc, tiền bạc, địa vị… tất cả những thứ này chính là cái chén, chúng chỉ là thứ công cụ để chứa đựng nước – cuộc sống của chúng ta mà thôi. Trong những thăng trầm của cuộc đời, đừng tự trách mình. Trong kí ức của bạn về những tình huống đó, bạn sẽ thổi phồng chúng lên vì bạn nghĩ quá nhiều về chúng. Bạn cần phải vượt qua, quên đi những cảm xúc tiêu cực, và đặt những vấn đề đó trong bối cảnh thực tế. Hãy khoan dung với bản thân. Nghĩ về cách để bạn tiến bộ. Bạn có thể học được nhiều điều từ quá khứ, nhưng bài học quan trọng nhất ở đây là đừng sống trong quá khứ. Kỳ thực, cái chén thật tốt, thật đẹp hay xấu xí cũng không làm ảnh hưởng chất lượng của nước bên trong. Nếu cứ hoài phí tâm tư ở cái chén thì mọi người sao còn có thể có tâm tư để ý đến vị ngọt đắng của nước nữa. Đây không phải là tự tìm phiền não sao? TC (vdh) 16.12.22 |
|
└(≣) TÂM KHÔNG HẸP THÌ ĐỜI SẼ ĐẸP cách đây 1 năm, 6 tháng #23207
|
TÂM KHÔNG HẸP THÌ ĐỜI SẼ ĐẸP 1. Sở dĩ người ta đau khổ là do đeo đuổi những thứ sai lầm. 2. Đừng nên có thái độ bất mãn người khác. Bạn hãy quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính mình. 3. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời. 4. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong trí tưởng tượng của mình. 5. Muốn không hối hận về sau thì đừng khư khư về cách nghĩ của mình. 6. Đừng lãng phí mạng sống của mình tại những nơi mà nhất định bạn sẽ ân hận. 7. Thời gian sẽ trôi qua. Hãy để dòng thời gian cuốn trôi phiền não của bạn đi. 8. Người không biết thương bản thân thì không thể thương người khác. 9. Người nào trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác. 10. Khi sống thành thật với chính mình, không ai trên đời sẽ lừa dối bạn được. 11. Hạnh phúc không kéo dài mãi, nhưng khổ đau cũng vậy. Tâm rộng mở thì cuộc đời sẽ đẹp thôi! Nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác. TC (st) 4.5.23 |
|
└(≣) TRIẾT LÝ CUỘC SỐNG cách đây 1 năm, 4 tháng #23248
|
NIỀM VUI CỦA MẸ Mẹ bảo: Gần gũi, chăm sóc con cháu và nhìn thấy chúng dần trưởng thành chính là niềm vui lớn nhất của mẹ. Về già, trong khi nhiều người cho rằng, bản thân đã cống hiến, hi sinh gần cả cuộc đời cho gia đình, con cái; nên đến tuổi về hưu, họ cần được sống cho riêng mình. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều đấng sinh thành lại quan niệm: Dẫu dành cả đời để nuôi con cái lớn khôn, nhưng khi con cái đủ lông đủ cánh lại chẳng nỡ buông rời. Điều cha mẹ cần ở con cái khi về già là những bữa cơm gia đình, sự quan tâm, sẻ chia, được gần gũi cháu con,... Mọi người thấy mẹ tôi lấy việc chăm sóc cháu con làm niềm vui thì cho rằng mẹ chẳng khác nào đang phải làm mẹ lần thứ hai và đang tự gánh thêm nỗi vất vả mệt nhọc về phần mình. Bởi một điều dễ hiểu, ở độ tuổi như mẹ, người ta sẽ dành thời gian để nghỉ ngơi, đi đó đi đây, hay để được con cháu chăm sóc, báo hiếu. Còn mẹ lại nghĩ: Trẻ nuôi con, già chăm cháu là một nguồn vui lớn. Mẹ bước vào tuổi hưu trí khi chúng tôi đã yên bề gia thất. Nhìn hoàn cảnh các con hiện tại, mẹ như nhìn thấy chính mình của ngày xưa, vì thế, mẹ chủ động bảo chúng tôi đưa cháu về để mẹ chăm sóc. Mẹ kể, ngày còn bé, mẹ được bà ngoại chăm sóc rất chu đáo. Chính vì thế, khi sinh chị em tôi, mẹ cũng chăm như cách mà bà ngoại chăm mẹ. Nhờ tình yêu thương, sự quan tâm, dạy dỗ, bảo ban của mẹ giúp chúng tôi lớn lên, nên người thì giờ đây, mẹ cũng muốn các cháu của mẹ cũng được nhận những điều tốt đẹp tương tự. Mẹ nói, chăm sóc con cháu chẳng những là sợi dây kết nối tình thân mà còn giúp tuổi già của mẹ thêm vui khỏe và ý nghĩa. Ai cũng bảo, người già thường khó tính và có xu hướng quay lại thời thơ ấu. Rồi thì người già thường hay giận hờn vì không được làm theo ý mình. Người già thường hay nghĩ ngợi vẩn vơ dẫn đến buồn phiền, cáu bẳn. Đó là bởi, người già cũng muốn có ai đó để trút bầu tâm sự, cũng muốn được chuyện trò, hàn huyên, cũng muốn được quan tâm đó thôi. Người già, nếu chỉ ở yên một chỗ, quanh quẩn vào ra chẳng khác nào bó chân bó tay, tuổi già vì thế sẽ rất vô vị, tẻ nhạt, sẽ càng nhanh già. Mẹ hiểu rõ điều đó nên đã chọn gần gũi con cháu để thấy mình như được trẻ lại. Mẹ cười nói: Hạnh phúc là do mình tạo ra, niềm vui cũng do mình tìm lấy. Mẹ muốn sống những ngày tháng còn lại thật phong phú và có ích TC (st) 16.7.23 |
|
└(≣)LƯƠNG TÂM GIÁ BAO NHIÊU cách đây 11 tháng, 3 tuần #23323
|
LƯƠNG TÂM GIÁ BAO NHIÊU...?
Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên "khực" một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Gã lái xe xuống đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Gã lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp. Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: "Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!". Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Gã lái xe đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Gã toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy. Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: "Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…" Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Gã lái xe cười thầm trong bụng: "Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân...?" Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Gã hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Gã thừ người ra: "Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào koao lại tìm không thấy...?" Cẩn thận nhớ lại, Gã mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Gã vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe. Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Gã tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi". Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Gã kêu to lên: "Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!". Khi Gã vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: "Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi". Gã tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Gã cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Gã đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên. Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Gã vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới. Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Gã vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Gã lái xe vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi. Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu. Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết: "Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý: "Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm !". _Sưu tầm_ |
|
└(≣) TRIẾT LÝ CUỘC SỐNG cách đây 10 tháng, 4 tuần #23341
|
Suy nghĩ của đàn ông và đàn bà
Đàn ông tuy thích người đẹp, nhưng không chắc sẽ lấy người đẹp... Cuối cùng, người mà đàn ông muốn lấy là người phụ nữ phù hợp để làm vợ. Phụ nữ tuy thích tiền, nhưng không phải lúc nào cũng chọn lấy người giàu có nhất... Sau cùng, người mà họ lấy sẽ là người đối xử tốt nhất với họ. Bởi thế, con người ta, cái đích hôn nhân không phải là giàu và đẹp mà là trách nhiệm và nhân phẩm. Cho nên, người phụ nữ có tấm lòng lương thiện là đẹp nhất; người đàn ông có tính trách nhiệm là người giàu có nhất. TC (st) 27.12.23 |
|
└(≣) TRIẾT LÝ CUỘC SỐNG cách đây 8 tháng, 2 tuần #23412
|
LẶNG NGẮM MỘT CÁNH HOA
Đời người, có khi cần một khoảng lặng để lắng nghe tiếng hoa nở, ngắm nhìn sự xao động của lá cây. Đừng cho rằng mình buông không được đối phương, thì người ta cũng sẽ đa tình mà không đành quên bạn. Cá không có nước có thể chết, nhưng nước không có cá lại càng thảnh thơi! Việc cần đến sẽ đến, người muốn đi rồi cũng sẽ đi, đừng cự tuyệt cũng đừng níu kéo. Không cần mệt mỏi theo đuổi vẻ bề ngoài, mà hãy trân trọng lấy những ai làm cuộc sống của bạn trở nên tươi đẹp hơn. Cứ hết lòng với công việc trong một ngày, trong hiện tại, thì về sau mọi thứ đều sẽ trở thành những hồi ức đáng nhớ. Lấy tâm bình an để tiếp nhận mọi việc phát sinh, dùng lòng khoan dung để đối đãi với những người lầm lỗi, thì lo gì cuộc sống này không thanh nhàn, cuộc đời này không nhẹ nhõm! |
|
|
Copyright© 2012
Thời gian tải trang: 0.12 giây